Đảo mắt hai người đã thành thân được một năm, trong một năm này, việc quản lý của cải nhà họ Miêu đều được chuyển hết sang tay Miêu Ngô rồi, cửa hàng riêng của Miêu Ngô cũng có được thành tích tốt, cửa hàng may và xưởng dệt đều mở thêm nhiều chi nhánh ở các địa phương khác, ngay cả kinh thành cũng có một chi nhánh riêng. Trước kia, Miêu Ngô không muốn mở quá rộng việc kinh doanh dệt may này, nhưng vì trong lòng rất chán ghét Tô gia, nên có mong muốn nhỏ là tranh một phần trong việc kinh doanh của nhà họ, còn mỹ miều nói rằng: Miêu gia thương dân chúng, nên cả ăn cả mặc đều lo.
Nhà họ Tô chủ yếu chỉ buôn bán tơ lụa thượng đẳng, thường dành cho nhà giàu dùng, còn cửa hàng của Miêu Ngô là đặc biệt nhằm vào tầng lớp dân chúng, nên thường chỉ có vải bông hoặc tơ lụa hạng trung, cả tính chất và giá cả đều là loại thích hơn cho bình dân. Vì vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cửa hàng của Miêu Ngô đã phát triển hơn Tô gia rất nhiều. Nhưng vì cửa hàng của Miêu Ngô chỉ là vốn nhỏ lợi nhỏ, cũng không có quá nhiều xung đột với việc làm ăn của Tô gia.
"A Ngô, em mặc loại vải bông này nóng quá, mình đi Tô gia mua tơ lụa cho em đi, mặc vừa mát lại vừa nhẹ." Niệm Tâm đang ngồi ở trong sân hóng gió, Miêu Ngô này cũng thật lòng dạ hẹp hòi, từ sau khi thành thân, thì cô ấy chẳng chịu mua tơ lụa của nhà họ Tô để may trang phục mặc nữa, bởi vì tơ lụa của nhà chỉ là loại hạng vừa, nên tốt nhất mặc luôn vải bông.
Cách gọi A Ngô này cũng có một phen lai lịch, vốn Niệm Tâm muốn giống như các trưởng bối trong nhà gọi Miêu Ngô là "Ngô nhi", nhưng Miêu Ngô lại cực kỳ không thích, nói là gọi "Ngô nhi" nghe giống hệt như đang nói "Con tôi" (*), nghe cảm thấy mình rất chịu thiệt. Lại chợt nhớ đến câu vui đùa trước đây của Niệm Tâm, nên cô muốn Niệm Tâm gọi mình là A Ngô, để nghe có vẻ vang dội.
(*): Hai câu này có cách phát âm gần giống nhau.
"Ở đâu nóng, quần áo vải bông rất thông khí mà, để ta quạt quạt cho nàng." Miêu Ngô nói rồi mở quạt giấy ra quạt cho Niệm Tâm.
"Đúng là lòng dạ hẹp hòi, Tô gia người ta cũng chẳng ăn mất hạt gạo nào của Miêu gia nhà mình, chẳng phải trước kia mình cũng mặc quần áo của Tô gia đấy thôi, giờ lại không chịu, đúng là suốt ngày tự tìm khó chịu. Ngày chúng ta thành thân cha con bọn họ đều tới chúc, mình không phóng khoáng chút thì chẳng thể giống một đại trượng phu đâu." Niệm Tâm lấy khăn tay ra giúp Miêu Ngô lau mồ hôi trên trán, kỳ thật Miêu Ngô mới là người sợ nóng nhất, nhưng cố tình không chịu mặc tơ lụa của nhà họ Tô.
"Ta vốn cũng chẳng phải đại trượng phu, mặc y phục của bọn họ không thoải mái." Miêu Ngô nhỏ giọng nói thầm, chính mình cũng biết lời này không hề có sức thuyết phục.
Niệm Tâm đang định đáp lời lại, thì bỗng có cảm giác ghê tởm dâng lên, bật người nghiêng thân đi nôn khan. Chuyện này làm Miêu Ngô thực lo lắng, ném quạt đi lớn tiếng gọi hạ nhân, sai bảo mau đi mời đại phu tới. Vừa dùng tay vuốt lưng cho Niệm Tâm xuôi xuống, vừa rót nước đưa cho nàng.
"Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng." Niệm Tâm thật vất vả mới dịu đi chút, cũng bắt đầu làm yên lòng Miêu Ngô.
"Sao lại không có việc gì, ta thấy nàng gần đây ăn uống cũng không tốt, còn tưởng do trời nóng nực quá. Đây nhất định là vì thân thể không khỏe, không khỏe thì phải gọi thầy thuốc nha, nàng tiêu tiền thì ta kiếm về, không cần phải tiết kiệm cho ta." Miêu Ngô ít được kịp tỏ ra nghiêm khắc.
"Thân thể đích xác là không có việc gì mà, mấy ngày trước cũng không hề thấy buồn nôn, bằng không em đã sớm gọi đại phu rồi. Không có chuyện gì đâu, có lẽ là do trời nóng." Niệm Tâm xoa xoa mặt Miêu Ngô, Miêu Ngô nắm lấy tay nàng, đang định thuyết giáo, thì Trịnh đại phu đến, Miêu Ngô nhanh chóng tránh ra để đại phu bắt mạch cho Niệm Tâm.
Từ nhỏ đến lớn hễ Miêu Ngô có bệnh gì lại do Trịnh đại phu khám, nên tự nhiên ông biết thân phận thật của Miêu Ngô, vì thế khi ông chạm đến hỉ mạch của Niệm Tâm thì bất giác nhăn mày lại, cảm thấy không thể tin. Miêu Ngô nhìn thấy biểu hiện ấy của ông ta thì trong lòng cảm thấy nóng như lửa đốt, không biết phải làm sao.
Trịnh đại phu sau khi xác định thêm lần nữa, mới quay đầu nói với Miêu Ngô: "Thiếu gia không cần phải lo lắng, Thiếu phu nhân là có tin vui." Trịnh đại phu nói thêm vài điều cần lưu ý nữa rồi ra về.
Miêu Ngô lúc này mới kịp phản ứng, kêu gã sai vặt tiễn đại phu đi, rồi mới quay người, thì đã bị Niệm Tâm xông tới ôm chặt lấy. Niệm Tâm rúc vào trong lòng Miêu Ngô, miệng luôn luôn nói: "Em không có, em không có, em không có." Miêu Ngô đương nhiên tin tưởng nàng, cô chưa từng nghi ngờ Niệm Tâm phản bội, chỉ là có chút khiếp sợ, đồng thời lo lắng không biết đây có phải là một loại quái bệnh nào không.
"Ta biết, ta biết, ta tin tưởng nàng. Mấy ngày trước nàng còn nói tính tình ta đã chín chắn hơn nhiều, giờ lại không tin ta sao. Đều sắp làm mẹ còn khóc nhè, để tướng công hôn một cái." Miêu Ngô nói rồi hôn một cái thật kêu lên trán Niệm Tâm.
"A Ngô, em thật sự sắp làm mẹ sao? Em... Mình liệu có bỏ em không, cha mẹ, cha mẹ liệu còn thích em nữa không?" Niệm Tâm nhẹ nhàng tựa vào người Miêu Ngô, càng nói lại càng thấy tủi.
"Không đâu, đợi lát nữa chúng ta cùng đi gặp cha mẹ, được chứ? Niệm Tâm của ta tốt như vậy, làm sao có thể không thích nàng." Miêu Ngô cúi đầu cẩn thận giúp Niệm Tâm lau nước mắt.
"Mình dỗ em thật giống như đang dỗ con nít vậy." Niệm Tâm cuối cùng đã dịu bớt, nghe hết lời Miêu Ngô nói lòng cũng thoáng an tâm.
Miêu Ngô cúi đầu xuống hôn tận cho tới lúc Niệm Tâm không thở nổi, mới ngẩng đầu nhìn nhìn Niệm Tâm: "Thế này thì không phải giống con nít rồi chứ." Niệm Tâm nghiêng đầu vùi vào cổ Miêu Ngô, "A Ngô, mình thật tốt."
"Ta cũng chẳng phải là người tốt gì, ta chỉ tốt như vậy vì sợ vợ ta chạy mất thôi. Như thế sẽ không còn ai chờ ta về nhà nữa, không còn ai hao tâm hao sức làm đồ ăn ngon cho ta, không còn ai may cho ta quần áo, cũng không còn ai hiếu thảo với cha mẹ giúp ta." Miêu Ngô cố ý chuyển đề tài.
"Chỉ cần Miêu thiếu gia muốn, thì còn tìm được người vợ hơn như thế nhiều. Sẽ không như em hay giận dỗi, và luôn nhìn chằm chằm trông coi mình." Niệm Tâm ngẩng đầu nói rất chân thành.
"Ta thích nàng chỉ với ta giận dỗi, thích nàng luôn quản giáo ta. Ta không cần người vợ nào khác, ta chỉ cần nàng. Cũng chỉ có nàng mới có thể cùng tướng công mình đi dạo thanh lâu, cùng tướng công biến phủ thành gà bay chó chạy, rồi sau đó lại thu dọn ngăn nắp gọn gàng, cùng tướng công chui chuồng chó, cùng tướng công giả dạng làm tên ăn mày lưu manh. Tuy không có cùng tướng công chịu gia huấn, nhưng tướng công ta cũng rất không đành lòng để nương tử chịu phạt. Quan trọng nhất là, chỉ có nàng mới sống ở trong trái tim ta."
Miêu Ngô hiếm khi nói được ra những lời hoa mỹ mà chẳng hề có chút ý chọc ghẹo nào như vậy, hiển nhiên Niệm Tâm cảm thấy rất ngọt ngào. Hai người cùng tới gặp Miêu lão gia và Miêu phu nhân nói chuyện, Miêu Ngô để tất cả hạ nhân lui xuồng, đóng chặt tất cả cửa nẻo rồi, mới bắt đầu nói điều quan trọng ra.
"Cha, mẹ, con và Niệm Tâm có chuyện cần thưa với cha mẹ, nhưng cả hai nhất định phải tin tưởng Niệm Tâm, bởi vì con tin nàng." Lời Miêu Ngô nói khiến cho nhị lão có chút ngồi không yên, Niệm Tâm ngồi ở bên xem mọi thứ đều ổn thỏa mới chậm rãi mở lời, "Cha mẹ, Trịnh đại phu nói con có tin vui."
Miêu lão gia và Miêu phu nhân sau một lúc lâu vẫn không hề phản ứng, Miêu Ngô nắm chặt tay Niệm Tâm chẳng hề buông ra, Niệm Tâm cũng đồng dạng dùng vẻ mặt kiên định nhìn nhị lão.
"Cha mẹ, hai người có biết vị đạo trưởng trước đây chữa bệnh cho con ở nơi nào không? Con muốn đi tìm ông ấy tới đây khám cho Niệm Tâm, con sợ Trịnh đại phu khám không ra, lỡ rằng xảy ra chuyện gì." Sự lo lắng mà Miêu Ngô thể hiện qua giọng nói tất cả mọi người đều nghe hiểu, Miêu lão gia vẫn đang cau mày, ông cũng rất tin tưởng đứa trẻ Niệm Tâm này, nhưng chuyện này thật sự khiến cho người ta rất khó có thể tưởng tượng.
Chỉ có Miêu phu nhân như chợt tỉnh ngộ, bước nhanh tới bên cạnh Niệm Tâm, còn vội vàng bê đến một cái ghế bảo Niệm Tâm ngồi. Thay đổi đột ngột ấy làm hai người kia nhất thời phản ứng không kịp.
"Niệm Tâm con mau ngồi xuống, có thể bây giờ con đang mang thai con của Ngô nhi, không thể qua loa được. Mẹ cũng có việc cần nói cho hai đứa." Niệm Tâm chỉ đành ngồi xuống, mẹ chồng không ghét bỏ đương nhiên rất vui, khẽ thở phào chuẩn bị nghe Miêu phu nhân nói.
"Vừa nãy Ngô nhi nhắc mẹ mới chợt nhớ, vị đạo trưởng kia trước khi đi không phải đã từng dặn mẹ mấy câu sao, hồi đó Ngô nhi còn quấn lấy mẹ đòi mẹ nói cho nó biết nữa, sau này lại dần quên đi. Lời đạo trưởng kia dặn thật ra có liên quan tới chuyện hôm nay của các con.
Đạo trưởng nói việc trúng độc và giải độc có ảnh hưởng tới Ngô nhi, tử cung của Ngô nhi đã bị thương tổn, sau này không thể mang thai được nữa, nhưng vì một vài cơ duyên nào đó, ngày sau lại có thể làm cho nữ tử thụ thai, nhưng cơ may lại không lớn, những cái khác không hề có ảnh hưởng gì cả. Chuyện này cũng coi như một phen kỳ ngộ. Bây giờ Niệm Tâm mang thai, thật đúng là con của Ngô nhi, vẫn là tại mẹ trước kia quên dặn dò."
Ba người nghe xong cùng vui mừng, Miêu Ngô thật cẩn thận dìu dắt Niệm Tâm về phòng, làm Niệm Tâm phải oán trách rằng Miêu Ngô quá cẩn thận.
"Đương nhiên phải cẩn thận rồi, nàng không nghe thấy mẹ nói sao, cơ hội này của chúng ta rất nhỏ. Nói không chừng trong bụng nàng sẽ là con độc nhất của nhà họ Miêu, đương nhiên phải che chở."
"A Ngô, mình yêu thích em, có phải cũng bởi vì biến hóa đó không nhỉ." Giọng nói của Niệm Tâm rất nhẹ nhàng ôn nhu.
"Sao thế được, mẹ cũng nói, những cái khác không hề bị ảnh hưởng gì mà. Ta thích nàng chỉ bởi vì nàng là nàng thôi. Trước kia ta cũng chưa từng có tâm tư như vậy đối với nữ tử khác, còn từng nghĩ nếu ta gặp được như ý lang quân của mình thì còn phải làm sao nữa cơ. Mặc kệ ta có thế nào, biến đổi hay không biến đổi, ta đều sẽ chỉ yêu nàng."
Niệm Tâm cũng chỉ bất chợt thoáng bật ra suy nghĩ linh tinh đó, bởi vì mặc kệ có thể nào, bọn họ cũng đang sống cùng bên nhau. Như vậy là tốt rồi.
"Niệm Tâm, từ hôm nay trở đi nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện nghĩ tên đặt để ta làm đi." Cách suy nghĩ của Miêu Ngô vẫn luôn chuyển rất nhanh, chỉ vừa mới biết có nhi đồng giờ đã nghĩ tới việc cần đặt tên cho nó.
"Không chịu đâu. Con của em phải để em chính mình đặt tên, mấy người nhà họ Miêu của mình đặt tên chưa thấy cái nào hay cả." Niệm Tâm vừa nghĩ tới con sáo đen tên "Súc sinh" kia của Miêu Ngô, rồi chính tên Miêu Ngô cũng như vậy, nào dám chịu để bọn họ đặt tên cho con mình.
"Cái gì mà mấy người nhà họ Miêu chứ, nàng không phải cũng là người nhà họ Miêu sao. Tên ta đặt nhất định rất hay, nàng để cho ta đặt đi." Miêu Ngô nếu đã mè nheo thì không phải chỉ là dạng mè nheo thông thường, nếu giờ không đồng ý thì ngày ngày, đêm đêm cô đều sẽ nói, cho đến tận khi được đồng ý mới thôi.
"Vậy mình nghĩ ra tên nào nhất định phải nói với em, em đồng ý thì mới được đặt." Niệm Tâm cũng chịu không nổi Miêu Ngô mè nheo, nhưng chẳng hề muốn cô loạn đặt tên, chỉ có thể lui nửa bước. Miêu Ngô cũng rất vui vẻ đồng ý.
"Niệm Tâm, nàng thấy tên Miêu Tiểu Ngô thế nào? Nó sau này cũng sẽ đáng yêu như ta vậy."
"Nếu vậy chẳng phải em cần quan tâm đến chết. Mình nghĩ nghĩ tiếp đi."
"Niệm Tâm, tên Miêu Trung được chứ. Lại theo họ của nàng, từ Trung này cũng có ý nghĩa là sau này có thể sống theo ý muốn chính bản thân mình."
"Ừ, ý nghĩa không tệ, chỉ là hình như em nghe quản gia bá bá cũng tên này."
"Niệm Tâm, nàng cảm thấy tên Miêu Miêu thế nào? Thật dễ gọi nha."
"Mình còn lười hơn được nữa không thế?"
Những cuộc đối thoại như vậy mỗi ngày đều phải trình diễn mấy lần ở Miêu phủ, cho tới tận chín tháng sau, khi thời gian tới, ông chủ con của Miêu gia sau một hồi giày vò Niệm Tâm cuối cùng đã chào đời.
Miêu phu nhân vừa mở cửa, Miêu Ngô đã lập tức xông vào đến bên cạnh Niệm Tâm, nhìn từ trên xuống dưới nàng vài lượt, xác định nàng không có việc gì mới thở phào. Nhìn Niệm Tâm thực yếu ớt, cảm thấy cực kỳ đau lòng, thẳng đến khi Miêu phu nhân ôm ông chủ nhỏ kia tới, Miêu Ngô mới nhớ ra Niệm Tâm đã sinh con gái cho cô. Thật cẩn thận đỡ lấy đứa nhỏ từ tay Miêu phu nhân, nó đang nhắm hai mắt ngủ, Miêu Ngô ôm lấy nó không dám cử động, sợ làm kinh động tới nhi đồng, Miêu phu nhân thấy Miêu Ngô đã sắp biến thành tượng đá rồi, mới tới bế lấy đứa trẻ.
"Mình nghĩ nhiều ngày như vậy, hôm nay đã có thể quyết định đặt là gì chưa?" Niệm Tâm nhìn Miêu Ngô ôm nhi đồng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
"Đặt là Miêu Niên Nham, chữ Niên giống như chữ Niệm của nàng, Niên Nham có nghĩa là dài năm, nói tình cảm của chúng ta và Miêu gia sẽ luôn tồn tại mãi, cũng cứng rắn giống như nham thạch, cho dù nó là con gái, cũng phải kiên cường mạnh mẽ giống như nham thạch mới được. Tên này ta đã nghĩ tới từ lâu." Miêu Ngô nắm lấy tay Niệm Tâm, bộ dạng hệt như một đứa trẻ đang đòi xin kẹo.
"Tên rất hay, vậy sao trước giờ mình cứ đặt tên lung tung vậy." Niệm Tâm không nhìn Miêu Ngô nữa, mà ôm lấy Tiểu Niên Nham đặt bên cạnh người, để cho nó ngủ. Tiểu Niên Nham ngửi thấy mùi hương của mẹ, rúc thẳng vào lòng Niệm Tâm.
"Trước đây chỉ là chọc cho nàng vui, nhìn nàng mang thai thật vất vả, ta rất đau lòng, chỉ có thể mỗi ngày đùa giỡn trêu cho nàng cười. Nàng cũng mệt lắm rồi, nghỉ một lát đi, ta sẽ ở đây trông chừng " Miêu Ngô nhìn Tiểu Niên Nham đang rúc vào ngực của Niệm Tâm, lập tức nghĩ tới một điều, cần phải nhanh chóng đi tìm một bà vú, nếu tiểu gia hỏa này cứ suốt ngày ở bên cạnh hai người, thì không phải rất bất tiện sao.
"Niệm Tâm, ta cũng muốn." Miêu Ngô nhìn Tiểu Niên Nham đang úp mặt vào ngực Niệm Tâm bú sữa, ngọn lửa trong lòng không ngừng sục sôi. Mẹ nói thời gian ở cữ của nữ tử rất quan trọng, nếu không chú ý sau này sẽ để lại gốc bệnh trong người, còn dặn đi dặn lại rằng, việc vợ chồng chỉ có thể chờ sau khi hết sáu bảy bốn mươi hai ngày mới được. Mỗi ngày nhìn thấy Niên Nham "vô lễ" nương tử của mình, Miêu Ngô đã phải nhẫn nhịn cực kỳ vất vả. Cuối cùng đến được ngày thứ bốn mươi hai này, ngón tay cũng sắp bị bẻ tới gãy, ngày cuối cùng luôn vất vả gian nan hơn tất cả mọi ngày.
"Mình đi tìm mẹ mình mà đòi." Niệm Tâm vẫn chỉ chuyên tâm cho nhi đồng bú, không thèm liếc mắt nhìn tới Miêu Ngô. Sau hơn một tháng Niên Nham cũng nẩy nở, lông mày mũi miệng đều giống Miêu Ngô vô cùng, ngay cả điệu bộ ngáp lúc buồn ngủ cũng giống hệt, đôi khi nhìn thấy một lớn một nhỏ này cùng làm một hành động giống nhau cũng thật hạnh phúc.
"Nương tử chẳng có thương ta, ta đều sắp nghẹn ra bệnh rồi. Nàng thấy ta bây giờ đều ăn không vô ngủ không ngon, hơn nữa mẹ cũng nói qua bốn mươi hai ngày là có thể." Miêu Ngô biết Niệm Tâm đang vòng vo nên cũng nói thẳng, chỉ là vẫn để ý tới nhi đồng nên không có nói quá trắng ra.
"Niên nhi còn ở trong phòng đấy." Mặt Niệm Tâm đỏ bừng, hờn dỗi liếc mắt trừng Miêu Ngô. Miêu Ngô nghe thấy thế lập tức phấn chấn, ngoan ngoãn ngồi đó nhìn chằm chằm Niên Nham, chờ sau khi Niêm Nham bú no rồi thì bế lấy từ tay Niệm Tâm, quấn thêm vài bộ y phục ở bên ngoài rồi đi ra khỏi phòng, lúc trở về thì chỉ còn một mình.
"Ta đưa Niên nhi sang nhờ cha mẹ trông giúp, nàng cứ yên tâm đi. Giờ thì không còn ai quấy rầy chúng ta nữa." Niên Nham luôn luôn khóc mỗi khi bà vú bế, nên không có cách nào ngoài Niệm Tâm tự mình trông. Giờ Miêu Ngô nhờ Miêu phu nhân trông giùm, Niệm Tâm cũng yên tâm. Đích xác đã nhiều ngày để Miêu Ngô phải chịu uất ức, nên Niệm Tâm không nói thêm gì nữa, chủ động ôm tới, Miêu Ngô nào còn bất mãn gì, giở trò, chưa đầy một lát đã lột sạch sẽ quần áo cả hai.
Vào lúc mà mọi chuyện đang diễn ra sục sôi nhất, thì Niệm Tâm mới nhận thấy có điều khác thường, Miêu Ngô đang chúi đầu vào nơi mà Niên Nham hay bú, nhẹ nhàng mút vào, nuốt xuống không ít sữa. Niệm Tâm đỏ mặt, nắm lấy tai Miêu Ngô mạnh vặn một vòng, ai bảo không chuyên tâm chứ. Miêu Ngô kêu lên đau đớn, ngẩng đầu cười cười, liếm thêm hai cái rồi mới tiến quân xuống dưới.
Trong đêm ấy, không ngủ còn có hai vị lão nhân của Miêu gia. Lúc ban đầu Niên Nham rất ngoan ngoãn, dù sao cũng là ông nội bà nội của mình, mùi trên người rất quen thuộc. Nhưng từ nửa đêm cho đến sáng thì đều không yên, thường thường tỉnh dậy rồi khóc. Miêu phu nhân đương nhiên hiểu ý tứ của con mình lúc nãy, làm sao có thể qua đó quấy rầy chuyện tốt của người ta, chỉ có thể cố gắng dỗ dành, nhưng Niêm Nham ngủ chẳng bao lâu thì lại tỉnh dậy khóc, hai lão nhân phải luân phiên trông chừng, đương nhiên cũng không ngủ được.
Cũng bắt đầu từ đêm đó, Niên Nham thường xuyên phải ngủ cùng bá vú, lúc đầu cũng ầm ĩ nhiều đêm, nhưng từ khi Miêu Ngô ra lệnh không cho phép bà vú nửa đêm ôm qua nữa, cũng dần dần quen hơi bà vú, rất ít còn khóc đêm. Cho đến lúc lớn hơn một chút thì tự mình có phòng, thường cả ngày kề cận Miêu Ngô bi bô gọi "Cha", đôi mắt lóng lánh giống hệt Niệm Tâm, khiến Miêu Ngô hận không thể hái cả sao trên trời tặng cho con gái, làm Niệm Tâm rất ghen tỵ. Đương nhiên hậu quả của việc đó là Miêu Ngô không thoát được bị Niệm Tâm tính sổ, cứ đêm đêm là một bụng oán khí của nàng trả hết cho Miêu Ngô, Miêu Ngô ngược lại thật vui mừng đón nhận.