Nương Tử, Tại Hạ Có Mắt Không Tròng

Chương 5



Tống Vãn Thanh nhíu mày xốc màn xe, quả nhiên là khuôn mặt dương dương tự đắc của Tiêu Thừa Lễ. Hắn mỉm cười nhìn về phía nàng.

"Tiểu thư về Phụ Dương sao?"

"Sao Tiêu công tử lại ở đây?"

Tiêu Thừa Lễ kéo chặt dây cương, con ngựa khịt mũi phì phò, hắn quay đầu nhìn chân trời, thần sắc không dao động: "Thời tiết tốt, ra ngoài đua ngựa, lại trùng hợp gặp được tiểu thư, Chúng ta đúng là rất có duyên đấy."

Có quỷ mới tin hắn. Mình ngồi trong xe ngựa từ đầu tới cuối, hắn nhận ra kiểu gì?

Tiểu Cẩu Đản lấy cớ cũng thật ngớ ngẩn.

"Ra là vậy, Tiêu công tử cứ tự nhiên, tiểu nữ còn phải đi."

Nàng muốn buông màn xe, Tiêu Thừa Lễ lại đưa tay cản lại:"Tiểu thư đừng nóng vội, ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi đi đâu?"

Tiêu Thừa Lễ cố tình theo nàng ra khỏi thành, hắn cho rằng nàng phải rời Lâm Châu nên có chút sốt ruột. Hắn còn chưa lấy được lòng mỹ nhân mà nàng đã phải đi, vậy nên hắn mới nhanh tới cản đường, muốn hỏi cho rõ.

Tống Vãn Thanh biết tính tình Tiêu Thừa Lễ, hắn sẽ không bỏ cuộc cho tới khi đạt được mục đích. Lúc này nàng đành phải ôn tồn trò chuyện với hắn.

"Ta muốn đi núi trà một chuyến, thời giờ không còn sớm, thỉnh Tiêu công tử nhường đường."

Lúc này, Nạp Lan Tranh tiến đến:"Có chuyện gì vậy?"

Một công tử ngọc thụ nho nhã đột nhiên tới, Tiêu Thừa Lễ không biết quan hệ giữa hắn và Tống Vãn Thanh là gì, hỏi: "Xin hỏi các hạ là?"

"Tại hạ Nạp Lan Tranh."

Tiêu Thừa Lễ vốn tưởng hắn là ca ca gì đó của Tống Vãn Thanh, nhưng nghe họ của hắn khác nàng, Tiêu Thừa Lễ lập tức tỏ ra thù địch: "Trai đơn gái chiếc ra khỏi thành, đây là đi đâu?"

Tống Vãn Thanh và Nạp Lan Tranh là quan hệ hợp tác làm ăn trong sáng, giờ lại bị Tiêu Thừa Lễ hỏi như vậy, lại còn ra vẻ xấu xa, Tống Vãn Thanh tức giận: "Ngươi muốn làm gì?"

"Vì danh dự của tiểu thư, ra muốn hỏi cho rõ ràng."

Tống Vãn Thanh phì cười:"Ngươi là gì của ta? Lại phải nhọc lòng ngươi nghĩ cho danh dự của ta nữa cơ đấy?"

Tiêu Thừa Lễ không biết xấu hổ, đáp: "Là phu quân tương lai của ngươi."

"..."

"Tiêu mỗ đã quyết, ngày sau muốn cưới tiểu thư."

"Ngươi muốn cưới là ta phải gả sao? Tiêu công tử đây là ép bán ép mua đấy hả?"

"Lời này sai rồi, giờ tiểu thư còn chưa biết nhiều về ta, sau này tiểu thư hiểu rõ ta, tiểu thư sẽ thấy Tiêu mỗ ta là kẻ đáng để ngươi giao phó cả đời."

Ta nhổ vào! Tiểu Cẩu Đản mặt dày vô sỉ!!!

Tống Vãn Thanh không muốn dây dưa với hắn, Nạp Lan công tử còn đang ở đây, nàng không muốn nói chuyện gả hay không gả với tên nam tử bậy bạ này. Rất mất mặt.

Nàng nói với Nạp Lan Tranh: "Thỉnh Nạp Lan công tử lên xe, chúng ta đi thôi."

Thái độ nàng lạnh nhạt, ý tứ đuổi người rõ ràng, nhưng Tiêu Thừa Lễ là ai? Da mặt hắn còn dày hơn cả tường thành, "Chúng ta cũng tiện đường, đi cùng nhau đi!"

Nói xong, hắn làm như không biết ngại, xoay người lên ngựa, đi bên cạnh xe ngựa của Tống Vãn Thanh. Tống Vãn Thanh bất lực:"Tiêu công tử đi đường nào?"

Tiêu Thừa Lễ cười: "Đường lên núi trà, tiểu gia ta muốn đi mua trà."

...

Bọn họ đi đường cả một ngày, trời chạng vạng tối mới cho ngựa dừng nghỉ chân. Tống Vãn Thanh cùng Nạp Lan Tranh đứng một chỗ thương lượng chuyện mua núi trà, Tiêu Thừa Lễ ngồi cách đó không xa nhìn chằm chằm bọn họ, thấy bọn họ nói mãi chưa xong, lại còn cười cười nói nói, hắn ngứa mắt, đi đến phía sau bọn họ ho khan vài tiếng.

"Tiêu mỗ có vài lời muốn nói với A Phù, thỉnh Nạp Lan công tử tạo điều kiện."

Đúng vậy, sau một ngày gây rối, Tiêu Thừa Lễ cảm thấy quan hệ giữa hắn và Tống Vãn Thanh càng thêm thân thiết. Tuy rằng nàng có hai lần trừng mắt với hắn, ba lần mắng hắn vô sỉ, còn có mấy lần tỏ ra khinh thường, nhưng Tiêu Thừa Lễ cảm thấy tương tác như vậy rất tốt.

Vì thế không xa cách gọi nàng là tiểu thư nữa, trực tiếp gọi tên nàng A Phù.

Nạp Lan Tranh âm thầm cười, đào hoa của Tống cô nương thực sự còn dính hơn cả keo da chó, bảo sao dọc đường luôn tỏ ra ác cảm với hắn.

Hắn gật đầu với Tống Vãn Thanh: "Việc này lát nữa lại nói, ta đi trước."

Đợi Nạp Lan Tranh đi rồi, Tống Vãn Thanh hỏi Tiêu Thừa Lễ: "Ngươi có việc gì?"

Tiêu Thừa Lễ lại gần hai bước, "Cơm chiều ngươi muốn ăn gì?"

"Chỉ có việc này thôi à? "

"Ừm... Không quan trọng sao?"

"Rừng núi hoang vắng, chẳng lẽ ta có thể đòi một mâm cỗ Mãn Hán sao? Đương nhiên là có gì ăn nấy."

"Cỗ Mãn Hán thì không có, nhưng mấy món hoang dã thì có thể, ngươi chờ ta."

Hắn đi được hai bước, lại quay đầu nói: "Sau này ngươi ít nói chuyện với hắn lại, cũng đừng đứng gần như thế. Đều chưa thành thân, đứng gần như thế còn ra thể thống gì?"

Tống Vãn Thanh trừng mắt, nói về khoảng cách thì ngươi còn đứng gần hơn cả Nạp Lan công tử, quan châu đốt lửa lại không cho dân chúng thắp đèn à?

Vô sỉ!

Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, có trừng mắt cũng đẹp nữa!

Tiêu Thừa Lễ tranh thủ thưởng thức, nói: "Hắn có thể so với ta sao? Ta là phu quân tương lai của ngươi."

"..."

Đừng nhắc đến hai chữ tương lai. Ta với ngươi không có tương lai!

...

Nửa canh giờ sau, Tiêu Thừa Lễ quay lại, phía sau kéo theo một con nai, trên tay còn cần theo con gì đó lông trắng.

Con nai máu chảy đầm đìa, Tống Vãn Thanh không dám nhìn, thấy trong tay hắn còn một con khác, hỏi: "Cái gì đây?"

"Trên đường bắt được một con thỏ, để lát nữa nướng lên, rất thơm ngon."

Hắn nắm hai tai con thỏ, bốn chân thỏ nhỏ còn đạp lung tung.

Tống Vãn Thanh không đành lòng: "Không phải đã có nai rồi sao, sao còn muốn giết cả nó nữa?"

"Con thỏ này ngu quá, thấy người không chạy, nên ta bắt."

"Này... Không ăn nó được không?"

Mỹ nhân trước mắt như sương mai, trong mắt mang theo khẩn cầu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mày liễu nhíu lại, quả là *tú sắc yểm cổ kim, hà hoa tu ngọc nhan, thanh tú mà kiều diễm.

*Bài thơ Tây Thi của Lý Bạch

Tiêu Thừa Lễ như bị mê hoặc: "Được, ngươi nói không ăn thì không ăn."

Hắn đưa con thỏ cho nàng: "Đây, tùy ngươi xử trí."

Tống Vãn Thanh xưa nay đều thích động vật nhiều lông, nhận lấy con thỏ tùy ý trêu đùa, nhất thời quên mất mấy chuyện ban ngày Tiêu Thừa Lễ làm loạn.

Nạp Lan Tranh cách đó không xa, thấy hai người bọn họ như vậy chỉ có thể vùi đầu nhóm lửa.

Tiêu Thừa Lễ hành quân đánh giặc nhiều năm, thường xuyên ở bên ngoài nhóm lửa nấu cơm, nấu mấy món hoang dã này đã thành sở trường, hắn nướng thịt nai xèo xèo thơm phức, thấy Tống Vãn Thanh ngồi một bên nhìn chằm chằm không chớp mắt, bật cười. Cả ngày hôm nay bọn họ chỉ ăn bánh, khẩu vị bị bánh làm cho tê liệt rồi, giờ gặp được thịt nướng thơm ngon như vậy, đừng nói nàng, ngay cả hắn cũng thèm nhỏ dãi.

Tống Vãn Thanh giờ cũng không nhịn được, nàng vừa thèm vừa đói. Từ nhỏ nàng đã thích ăn ngon, đặc biệt là các loại mỹ thực. Tuy rằng trước kia đã từng ăn thịt nướng, nhưng thịt nướng trong rừng thì chưa được thử bao giờ. Huống chi nàng bây giờ đã đói đến da bụng dán da lưng, mùi thơm lúc này làm nàng nuốt nước miếng.

Thấy Tiêu Thừa Lễ thuần thục nướng thịt, thỉnh thoảng lại rải gia vị rất mượt tay, hẳn là ngày thường đã quen làm mấy việc này, trong lòng nàng thầm khen không ngờ Tiểu Cẩu Đản còn có một mặt tốt.

Tiêu Thừa Lễ bẻ cho nàng một cái đùi, lại lấy một con dao nhỏ bên đùi ra, bảo nàng: "Ngươi chia thịt đi."

Tống Vãn Thanh nhận lấy, dùng dao thái thịt đều ra mâm, bản thân cũng nhịn không được mà nếm một miếng.

Tiêu Thừa Lễ hỏi nàng: "Ngon không?"

Tống Vãn Thanh ăn vội ăn vàng, bị thịt nóng làm bỏng đầu lưỡi, nói không rõ ràng: "Ngon, ngon ngon,... Rất ngon..."

Mỹ nữ ăn thịt có khác, bộ dạng rất đáng yêu, còn không quên liếm ngón tay. Nạp Lan Tranh bên kia xem đến sửng sốt, cúi đầu tiếp tục nhóm lửa, nhìn lâu thật thất lễ.

Mà Tiêu Thừa Lễ thì khác, vừa có mỹ nhân vừa có thịt, hắn cười khanh khách ngắm nhìn hồi lâu. Lúc sau, còn muốn đưa tay giúp mỹ nhân lau khóe miệng, lại bị nàng trừng mắt né tránh.

Tống Vãn Thanh ăn thỏa thích rồi mới chia ra thành hai đĩa đưa cho hai người kia.

Nạp Lan Tranh nhận lấy, ôn hòa hữu lễ cảm ơn.

Tiêu Thừa Lễ lại lấy cớ đang bận tay, muốn nàng đút.

Tống Vãn Thanh không đồng ý, không ăn được kệ ngươi!

Hắn thò đầu lại gần: "A Phù, ta vất vả như vậy, ngươi nhẫn tâm để ta nhìn các ngươi ăn sao?"

"Ngươi không để đó được một lúc à?"

"Đương nhiên không được. Thịt nai phải lật liên tục mới ngon. Nên ta không tự ăn được."

Nạp Lan Tranh nhìn hắn một cái, lẳng lặng nghe hắn bịa chuyện. Lý do ngớ ngẩn thế chỉ lừa được Tống cô nương thôi. Chỉ là Tiêu công tử nói dối không chớp mắt, hắn cũng không thèm vạch trần, yên lặng ăn thịt nướng.

Tiêu Thừa Lễ thấy mỹ nhân không động lòng, tiếp tục nỗ lực, "A Phù, ngươi đút ta một miếng đi, tốt xấu gì cũng nên cho ta nếm thử chứ? Ngươi xem ta đi bắt nai rồi lại nướng thịt, không có công lao cũng có khổ lao mà?"

Ánh mắt hắn chờ mong, giống như trẻ con mong kẹo, dùng hết mười tám thế võ tỏ vẻ nũng nịu đáng thương.

Tống Vãn Thanh nhân hậu, gắp cho hắn một miếng.

Tiêu Thừa Lễ đạt được mục đích, mỹ mãn cười, còn lớn tiếng gọi: "Thịt nướng thật ngon, Nạp Lan công tử, ngươi nói đúng không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv