Phần này là lời của Hạ Vy nhé =))
Khi cậu ấy quay đầu nhìn lại phía sau, tôi đã biết, cậu ấy sẽ vĩnh viễn lựa chọn ở lại.
Tôi thở dài một tiếng, muốn nói chuyện, nhưng rốt cuộc chỉ thốt lên hai tiếng gọi: “Tiếu Trình…”
Cậu ấy nhìn tôi, gương mặt tuy đau đớn nhưng vô cùng kiên định. Tôi biết mình giờ khắc này có nói gì cũng không thể lay động suy nghĩ của cậu ấy nữa, liền nhào tới ôm cậu ấy thật chặt.
“Tiếu Trình, cậu hãy nhớ giữ sức khỏe, có biết không?” Tôi nghe giọng mình nghẹn lại, không ngờ lần này vĩnh viễn biệt ly.
Tiếu Trình vỗ vỗ vai tôi, sau đó mỉm cười mà đáp: “Tớ không còn là con nít nữa. Họ Dương, tớ có một việc cần nhờ cậu. Cả đời này, tớ sẽ mãi mang ơn với cậu.”
Chưa kịp để tôi ngạc nhiên, cậu ấy đã rút trong ngực áo một sợi dây chuyền bạc, đặt vào tay tôi. Tôi đưa lên ngang tầm mắt quan sát, kinh ngạc khi đây là vật bất ly thân của con cháu nhà họ Lục.
“Thấy vật như thấy người, Hạ Vy. Nhờ cậu chăm sóc cho cả gia đình tớ, đừng để họ thêm bận lòng vì một đứa bất hiếu như tớ…”
Cậu ấy đau, tôi cũng đau chẳng kém. Chỉ nghĩ tới việc vĩnh viễn không gặp lại người bạn thân nối khố, trái tim tôi dường như bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng thật nhanh chóng, tôi liền mỉm cười, mặc dù tôi biết nụ cười của mình khi ấy vô cùng khó coi.
“Tiếu Trình, cậu không bất hiếu. Cậu luôn là người của Lục Gia, bây giờ, mãi mãi về sau cũng thế.” Tôi đeo sợi dây chuyền của cậu ấy lên cổ, kiên định nói, “Dương Hạ Vy tớ cũng vậy, từ giây phút này cũng là người nhà họ Lục, gia đình cậu cũng chính là gia đình của tớ.”
Tiếu Trình không đáp lại, nhưng khóe mắt đã run lên vì xúc động. Cậu ấy tiến lên, lần cuối ôm lấy tôi vào lòng. Nước mắt nãy giờ kiềm nén rốt cuộc cũng rơi xuống, tôi vỗ vỗ vào vai cậu ấy, thì thầm: “Gặp cô công chúa đáng ghét đó, hãy cho tớ gửi lời chào nhé.”
Chỉ thấy Tiếu Trình lặng lẽ gật đầu, tôi liền xoay lưng nhìn xuống ‘cánh cửa thời gian’. Vòng xoáy đã thu hẹp dần lại, tôi biết đã đến lúc phải đi. Quay lại nhìn người bạn thân lần nữa, tôi mỉm cười nói lời cuối cùng.
“Lục Tiếu Trình, tạm biệt!”
Tôi nhắm mắt, lao xuống vòng xoáy phía dưới. Cùng lúc đó tiếng sấm rền vang, tôi như bị một lực hút mạnh cuốn vào cánh cửa kia.
Chẳng biết vòng xoáy này sẽ mang tôi đi nơi nào, nhưng tôi chỉ cảm thấy cơ thể vô trọng lực mà bị hút đi thật nhanh. Cảm giác lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, tôi kiềm chế cơn buồn nôn để không ói ra bằng sạch. Đầu óc choáng váng, cả cơ thể chao đảo dữ dội, tôi mơ hồ mở mắt nhìn những cảnh vật đang lướt qua xung quanh.
Đúng như xem một bộ phim, cảnh vật cứ thế dần đổi thay, nhanh lướt qua như bị một ai đó ấn nút tua vậy. Đầu óc tôi mơ hồ, không nhịn được cơn chóng mặt và lực hút đảo lộn lục phủ ngũ tạng kia mà bất tỉnh nhân sự.
Tôi không biết đã qua bao lâu, cũng chẳng biết mình đã xuống uống trà với Diêm Vương chưa nữa, khi tôi nhướn khóe mi nặng trĩu, trần nhà trắng tinh quen thuộc đã rơi vào tròng mắt. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, cùng tiếng máy đo nhịp tim liên tục nhấp nháy, tôi nhanh chóng nhận ra một vấn đề cốt yếu: đây là bệnh viện – bệnh viện của thời hiện đại.
Tôi trợn trừng mắt, thật nhanh muốn bật dậy khỏi giường, nhưng cả người cứ vô lực ngã xuống. Khi ấy cũng là lúc tôi phát hiện cả người mình cắm đầy thứ dây và ống truyền nước loằng ngoằng.
“Đã tỉnh?”
Giọng nói trầm lạnh vang lên bên tai, tôi giật mình quay ngoắt ra phía ngoài cửa. Chợt nhận ra đây không chỉ là một vị bác sĩ tầm thường, mà còn là một tiền bối khóa trên vô cùng nổi tiếng của chúng tôi trong trường đại học, tôi xúc động liền mấp máy khóe môi: “Tiền bối… tiền bối Trịnh Tâm Lạc…”
Gương mặt Tâm Lạc lạnh lùng như vốn có, chẳng gợn lấy một chút biểu cảm hay đáp lại lời của tôi. Chị trực tiếp mang một cốc nước ấm đến bên tôi, nâng đầu tôi lên giúp tôi uống.
Bấy giờ tôi mới nhận ra cổ họng mình đã khô rát, như cây khô lâu ngày được tưới tắm, tôi liền rất nhanh uống hết cả cốc nước xuống bụng.
Tôi không dám hỏi nhiều trong khi chị kiểm tra tình hình sức khỏe của tôi. Thật lâu sau chị cất giọng trầm thấp: “Đã không còn sốt, huyết áp bình thường, nhịp tim ổn định… chỉ là cơ thể hơi suy nhược một chút, tiếp tục ăn uống nghỉ ngơi điều độ, tuần tới có thể xuất viện.”
Lúc này tôi mới dám cất giọng hỏi, thanh âm vô cùng khàn: “Chị… chị Tâm Lạc, năm nay là năm bao nhiêu? Đây là đâu? Vì sao em lại ở đây?”
Tâm Lạc trực tiếp đem ghế ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt như hàn quang của chị chiếu tới khiến cho tôi thiếu điều muốn bốc hỏa. Nhưng chỉ trong giây lát, chị đã đáp lời: “Năm 2017, bệnh viện đại học X.”
Câu trả lời của chị vô cùng bình tĩnh, cứ như chị không hề quan tâm vì sao tôi lại hỏi nư vậy.
Nhưng tôi cũng không bận tâm nữa, trong lòng như vỡ òa. Trở về rồi, tôi đã thực sự trở về nhà!
“Một người dân ven sông Hồng đã phát hiện em bất tỉnh nhân sự trên bờ. Lúc đấy em mặc quần áo đạo sĩ, vô cùng kỳ quái.” Tâm Lạc nhàn nhạt bổ sung.
Tôi biết mình đã trở về, liền không quan tâm trước mặt là vị tiền bối tôi đã từ lâu mơ ước được nói chuyện, sung sướng hò hét kinh thiên động địa: “Trở về rồi, trời đất ơi, tôi đã về nhà rồi!!”
“Nếu em muốn nói đến việc ngã xuống cái giếng trong trường, rồi mất tích vài tháng, sau đó lại được tìm thấy ven sông Hồng, thì chúc mừng, em đúng là đã trở về.” Trịnh Tâm Lạc viết viết lên sổ theo dõi sức khỏe, sau đó lạnh lùng đứng dậy định xoay lưng rời đi.
“Khoan, tiền bối Tâm Lạc.”
Tôi hô lên một tiếng, kéo bước chân của chị lại. Chị chỉ khẽ nhíu mày, nhưng sau đó vẫn kiên nhẫn đứng đợi tôi nói.
“À, cái đó…” Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy việc nói dối luôn luôn không dễ dàng gì, “Nếu người nhà em có hỏi, chị nói não bộ của em tương đối ảnh hưởng nên không nhớ được những gì đã xảy ra được không?”
Dường như sau câu hỏi của tôi, cả hai đều rơi vào trầm mặc. Rốt cuộc khi tôi định gượng gạo lên tiếng, thì giọng chị đã trầm thấp vang lên: “Về cơ bản não bộ hoàn toàn bình thường. Nhưng tôi không định đem chuyện ngã xuống giếng rồi xuyên về thời Hậu Lê nói cho ai biết đâu. Bất quá, người ta sẽ nghĩ tôi là bác sĩ tâm thần!”
Tôi há hốc miệng, không thể tin được đến việc này mà chị còn biết. “Vì sao chị lại…”
“Tôi là bác sĩ trị liệu chính cho thầy Lưu. Thầy ấy đã xuất viện cách đây một tuần lễ.”
Nói rồi chị quay lưng rời đi, để mình tôi ngẩn ngơ trên giường. Thầy Lưu cũng đã trở lại, chúng tôi đều đã thành công.
Việc tôi tỉnh lại đã kéo theo rầm rộ từ gia đình đến bạn bè xuất hiện để chúc mừng. Tôi hoàn toàn khóa mồm miệng, ai hỏi gì cũng chỉ nói là không nhớ. Đương nhiên đối với ông anh nguyên là bác sĩ tâm lý, thì việc nói dối có hơi khó khăn một chút. Nhưng sống lâu cùng con người lưu manh như Lục Tiếu Trình, căn bản tôi cũng bị ảnh hưởng không hề ít. Cho nên nói dối, mặt mày vẫn tĩnh lặng mà điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Coi như chính mình đã mất đi một đoạn ký ức.
Sợi dây chuyền trên cổ tôi rốt cuộc cũng bị gia đình của Tiếu Trình phát giác. Mặc dù khi mẹ cậu ấy ôm tôi vào lòng khóc nức nở, trái tim tôi cũng nặng trĩu như bị ai vò, nhưng vấn khóa miệng không hề nói ra chuyện kia. Tôi vỗ vỗ sống lưng của bác gái an ủi, sau đó thì thầm: “Có con ở đây, mẹ đừng lo lắng nữa…”
Nhưng thực tế thì bác gái lại càng khóc lợi hại hơn.
Ông nội Tiếu Trình khi nhìn thấy sợi dây chuyền, chỉ thất thần một ngày, rồi sau đó trực tiếp coi tôi như cháu ruột, không hỏi han gì nhiều thêm. Vốn dĩ cả nhà Tiếu Trình luôn xem tôi như người trong gia đình, nên chấp nhận tôi cũng là một thành viên trong Lục gia không phải điều khó khăn.
Chỉ có điều, tôi nhớ mãi của nội ngày ấy khi một mình đến thăm tôi. Nội xoa đầu tôi mà bảo: “Nếu đây là ý trời, thì chúng ta hãy cứ thuận theo. Hạ Vy, con bé Tiếu Trình có lẽ sẽ sống thật tốt.”
Tuy vô cùng kinh ngạc trước câu nói của nội, nhưng rốt cuộc tôi vẫn giữ nguyên quan điểm lặng yên.
Những ngày sau đó bệnh tình của tôi tiến triển vô cùng thuận lợi, thế nhưng vì muốn nấn ná bên cạnh tiền bối Trịnh Tâm Lạc nên phải hơn một tuần lễ sau tôi mới xuất viện.
Tôi trở lại cuộc sống đại học bình thường, tuy học chậm hơn lũ bạn nhưng vẫn có khả năng đuổi bắt kịp, nên tôi không quá lo lắng chuyện thi cử. Giao tình của tôi và giáo sư Lưu có thân thiết hơn trước vô cùng nhiều, thi thoảng lại cùng nhau nói về quãng thời gian xuyên không như một giấc mơ đó. Có lẽ sông Hồng chính là nhánh sông của Hoàng Liêu năm xưa, cũng có thể cái giếng kia trước cũng là một nhánh của sông Hoàng Liêu, nên chúng tôi mới vô tình mở cánh cửa thời gian xuyên không như vậy. Khi nhắc đến vụ án kia, tôi nói đã tìm được thủ phạm là Nhị Hầu, giáo sư Lưu có vẻ hơi trầm mặc một chút. Sau đó ông cũng chỉ thở dài mà không bình luận gì thêm.
Đáng kể hơn là giờ tôi cũng là con cháu họ Lục, nên chính thức bị ông nội coi như cháu ruột mà hành hạ. Sáng sớm khi mí mắt tôi vẫn còn díu lại, nội đã gọi điện ầm ĩ, sang sảng mắng nếu không qua đi xem triển lãm cổ vật thời Hậu Lê với nội, sẽ bị nội bắt dọn thư phòng nguyên một tuần lễ. Với cái việc kinh khủng này, tôi liền lập tức tỉnh táo, phóng xe như bay qua chỗ của nội.
Đây là những cổ vật còn xót lại từ thời Hậu Lê, đúng hơn phần nhiều là thuộc về năm nhà vua Lý Minh Tông trị vì. Tôi liếc mắt qua đã nhận ra vô số những vật dụng quen thuộc, hầu hết đều đã từng chạm qua. Nhưng có một bức tranh vẽ được bảo vệ vô cùng khắt khe trong tủ kính đã níu bước chân tôi và nội dừng lại.
Bức tranh dường như đã hoen ố qua nhiều năm tháng, nhưng việc phục hồi của các nhà cổ học đã đưa bức tranh trở lại gần như y nguyên hiện trạng ban đầu. Tôi vừa kinh ngạc, lại vừa mừng rỡ khi ngắm nhìn bức vẽ này, như là gặp lại người bạn cũ đã lâu không cùng trò chuyện.
Nội đứng bên cạnh cũng khẽ nhíu, sát gần cửa kính để quan sát kỹ hơn: “Sao mà ta thấy, vị quận mã trong bức tranh này vô cùng quen thuộc…”
Dứt lời đã bị bảo vệ nhắc nhở không được đứng quá gần tủ kính, nội chép miệng liền chắp tay đi nơi khác xem xét. Còn tôi vẫn đứng lặng lẽ trước bức tranh với tiêu đề “Quận mã và quận chúa, vẽ khoảng năm 1475, thời vua Lê Minh Tông Trị vì”. Khóe miệng cong lên, tôi nhìn gương mặt quen thuộc trên bức tranh mà thì thầm: “Lục Tiếu Trình, Lê Hinh, hai người vẫn sống tốt chứ?"