Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
***
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thật ra ta ở lại Thương Tố môntổng cộng ba năm. Năm đầu tiên là hôn mê, rồi mất hai năm sau mới có thể trị hếtđộc trên người. Năm đó, Tần Phong Ảnh muốn lấy mạng ta, nên đã dùng tam nhật đoạthồn tán. (Ba ngày mất mạng) Nếu không gặp được sư phụ nàng, thì dù ta không ngãxuống vách đá, cũng không thể nào sống được. Cho nên, vừa rồi khi Tần Phong Ảnhnói chuyện với Tống Vấn Chi, mới xác định ta chắc chắn đã chết không còn nghingờ gì nữa.”
Nghe hắn nóivậy, Thanh Hạm vô cùng kinh hãi. Nàng biết tam nhật đoạt hồn tán là loại độc dượccực kỳ lợi hại, đã vào cơ thể sẽ không giải được. Mỗi lần độc phát, toàn thângiống như ngàn vạn con kiến gặm cắn. Mỗi nỗi đau thương vô hình dâng lên tronglòng nàng, nàng vươn tay, vuốt ve mặt hắn.
Nhìn vẻ mặt của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ cười với nàng, ý bảonàng, tất cả đều đã là quá khứ, đừng quá lo lắng.
Thanh Hạm chậm rãi nói: “Thì ra mấy năm nay chàng khổ như vậy.Nhưng bây giờ tất cả đã là quá khứ rồi.” Nhớ lại đủ mọi chuyện xảy ra trong mấynăm nay, trong lòng nàng thầm cảm thán, có đôi khi, vận mệnh thật khó lường.
Lăng Nhược Tâm ôm nàng chặt hơn, nói: “Đúng thế, tất cả đềulà quá khứ. Có nàng bên cạnh, ta không sợ gì nữa. Hai năm nay, ta đều nhớ nhưin mọi chuyện. Nếu năm đó ta không đưa nàng vào cung, thì có lẽ cũng không xảyra một chuỗi sự việc sau này. Những gì mà hai huynh đệ Tần Phong Dương, TầnPhong Ảnh đã làm với nàng, ta sẽ đòi lại tất cả, từng việc, từng việc một.”
Sống lại một lần nữa, khiến tính tình hắn càng điềm tĩnhhơn, có điều, sự oán hận tích tụ dưới đáy lòng cũng càng nồng đậm hơn. Hàngđêm, trong giấc mộng, tim của hắn đau đớn vô cùng. Nỗi tương tư tới tận xươngtuỷ khiến sự oán hận của hắn càng nặng nề hơn. Nhưng hắn cũng biết, kẻ thù củamình quá mạnh mẽ, nếu hắn trực tiếp công kích, chắc chắn sẽ mất mạng ngay. Suốthai năm nay, hắn khổ tâm bày mưu tính kế rất nhiều chuyện, mọi chuyện cũng vấnđều phát triển theo hướng mà hắn đã dự liệu trước. Nếu những chuyện sau nàycũng thuận lợi, thì ngày hắn báo được thù cũng không còn xa.
Thanh Hạm thở dài nói: “Năm đó, khi chàng rơi xuống vách đá,từng dặn ta đi tìm cha ta và mẹ chàng, nhưng qua bao nhiêu năm, ta vẫn không cótin tức gì của họ, cũng không biết họ rốt cuộc như thế nào rồi. Có nhiều lúc,ta rất nhớ họ.” Vừa nói tới đây, trong mắt nàng đầy vẻ nhớ nhung, có thể gặp lạiLăng Nhược Tâm là chuyện vui nhất đối với nàng, trong mấy năm qua. Nhưng nếu cóthể tìm được Đoàn Lạc Trần và Lăng Ngọc Song, cả nhà đoàn tụ thì tốt biết bao.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Họ rất ổn, nàng không cần lo lắngcho họ.”
Thanh Hạm rời khỏi ngực hắn, hỏi: “Bọn họ rất ổn sao? Saochàng biết? Chẳng lẽ chàng đã tìm được họ rồi?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Đúng thế, thật ra không phải làta tìm được họ. Mà là họ tìm được ta. Năm đó khi ta đang ở Thương Tố môn dưỡngthương, bọn họ đã tìm tới tận nơi. Rồi sau đó nghe sư phụ nàng nói là nàng ởThương Tố môn một tháng, rồi đưa Tô Tích Hàn đi, nên mới lỡ dịp, không gặp đượchọ. Khi sư phụ nàng gặp họ, cũng đưa bọn họ ra sau núi chăm sóc ta. Suốt ba nămqua, cũng may mà có họ, nếu không, không chắc ta vượt qua được.”
Thanh Hạm khẽ thở phào một cái, lại hỏi tiếp: “Năm đó làmsao họ thoát được vụ đại hoả hoạn kia? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chuyệnnày vẫn khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái, nàng cũng từng nghĩ đến Tần PhongDương nói dối nàng, chỉ sợ trong số những người bị thiêu đến không còn rõ hìnhdạng ở Huyến Thải sơn trang kia cũng có họ, vì suốt mấy năm qua, nàng vẫn luôncho Thanh Sơn đi tìm tin tức của họ, nhưng lại không thể nhận được tin tức gì.
Lăng Nhược Tâm nói: “Thật ra, năm đó khi Tần Phong Dương đưangười đến hoả thiêu Huyến Thải sơn trang, bọn họ đã nhận được tin mà Thanh Sơnbáo về. Lúc ấy, mẫu thân cũng không thể làm cách nào khác, vì thời gian quá cấpbách, nên mới dùng đến biện pháp cuối cùng. Bà đưa hết hơn một nghìn người từtrên xuống dưới của Huyến Thải sơn trang chạy theo địa đạo ra ngoài. Thì ra,năm đó khi bà ngoại ta xây dựng sơn trang, vì có mối quan hệ tế nhị kia với triềuđình, nên bà cũng sợ sau này sẽ xảy ra chuyện phiền phức, liền nghĩ, lỡ như cóxảy ra chuyện gì, cũng có thể có đường thoát thân, vậy nên bà mới sai người đàomột đường địa đạo trong sơn trang. Con đường đó nối từ Huyến Thải sơn trang đếnTư Nguyên cốc, đó là một nơi non xanh nước biếc. Cũng vì ước hẹn mười năm củaHuyến Thải sơn trang với triều đình, mà trước kia mẹ ta cũng luôn lo lắng sẽ xảyra chuyện, nên bà luôn dự trữ đầy đủ lương thực thực phẩm ở đó. Bọn họ muốn chờcho mọi chuyện lắng xuống sẽ ra ngoài tìm chúng ta. Ai ngờ mẫu thân suy nghĩquá nhiều nên sinh bệnh nặng, tĩnh dưỡng mất khoảng ba tháng mới ra ngoài được.Đến khi họ ra khỏi cốc, mới phát hiện Huyến Thải sơn trang đã thành một đống đổnát. Tin đồn về ta và nàng bay đầy trời trong thành Tầm Ẩn, họ ôm hy vọng điThương Tố môn, nhưng lúc đó nàng đã rời đi. Bọn họ vốn muốn đi tìm nàng, nhưnglại không yên lòng về ta, vì thế nên ở cạnh ta, chăm sóc ta ba năm. Đợi ba nămsau, cơ thể của ta hoàn toàn bình phục, thì lại mất tin tức của nàng.”
Thanh Hạm thở dài: “Chỉcần bọn họ không sao là tốt lắm rồi. Có điều, mọi chuyện cũng thật trùng hợp,có lẽ ta vừa rời khỏi Thương Tố môn thì họ đến nơi ấy. Nếu biết trước như vậy,năm đó ta sẽ ở lại Thương Tố môn thêm một thời gian nữa, thì mấy năm nay cũngkhông khổ sở tương tư như vậy. Chỉ là, năm đó tâm trạng của ta rất tệ, hơn nữa,còn có thêm cả chuyện của Đại sư huynh, mà ở trong Thương Tố môn thì có quá nhiềuký ức hạnh phúc. Sau khi ta rời đi, trong lòng cảm thấy có một số việc không thểvui vẻ mà chấp nhận được. Ta ở nước Long Miên năm năm. Vì tìm chàng, ta cũng đikhắp từng góc của nước Phượng Dẫn, nhưng lại chưa từng quay về Thương Tố môn.Ông trời đúng là thích trêu chọc ta. Nhưng mà, cha ta cũng thật đáng giận, có mẹchàng chăm sóc chàng là đủ lắm rồi, sao ông không đi tìm ta chứ? Cứ như tronglòng ông, chàng còn quan trọng hơn ta ấy!”
Tuy ngoài miệng nàng trách móc như vậy, nhưng trong lòngcũng không quá để tâm. Từ năm năm trước khi còn ở Huyến Thải sơn trang, lòng củacha nàng đã hoàn toàn hướng về Lăng Nhược Tâm, chỉ hận không thể sớm đẩy nàngvào lòng hắn. Có điều, bây giờ nghĩ lại, chuyện đó cũng chẳng có gì xấu.
Thanh Hạm lại như nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Nhưng mà ta lậpra Vô Hối sơn trang ở nước Long Miên, tuy đã đổi tên thành Đoàn Thanh, nhưng tấtcả mọi phương thức kinh doanh đều y như Huyến Thải sơn trang trước kia, lại dồnép Tô Dịch Hàn khắp nơi. Với sự khôn khéo của chàng, làm sao lại không đoán đượcta là ai? Sao đến tận bây giờ chàng mới tìm đến nước Long Miên? Hơn nữa, cònkhông phải là đến Vô Hối sơn trang, mà lại là xưởng binh khí Tiềm Dương?”
Thanh danh của Vô Hối sơn trang lớn như vậy, nếu Lăng NhượcTâm đã hồi phục được hai năm, thì với trí tuệ của hắn, sao có thể không đoán rađược là nàng? Sao hắn không đến tìm nàng?
Lăng Nhược Tâm nói: “Năm đó, sau khi nàng rời khỏi Thương Tốmôn, vừa giải được hết độc trong người, ta liền muốn tìm tất cả mọi cách để tìmnàng, nhưng ta lại không có chút tin tức nào của nàng, nên ta đoán chắc nàng đãrời khỏi nước Phượng Dẫn. Có điều, ở trong nước Phượng Dẫn, ta căn bản không hềnghe thấy tin tức gì về Vô Hối sơn trang, ta nghĩ có người đã phong toả tin tứcvề nàng. Lần này ta tìm đến xưởng binh khí Tiềm Dương, cũng là vì đi theo TầnPhong Ảnh mà đến. Gặp lại nàng là điều bất ngờ nhất mà ta chưa từng nghĩ tới.Ta làm thế nào cũng không nghĩ ra được nàng lại là chủ nhân thực sự của xưởngbinh khí Tiềm Dương!”
Hắn cũng thật sự rất ngạc nhiên, mấy năm gần đây, nàng vượtqua như thế nào?
Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Ở nước Phượng Dẫn căn bản khôngnghe thấy tin tức của ta sao? Vậy hôm trước Tô Dịch Hàn làm sao có thể tìm tớiđây được? Còn nói thanh danh của Vô Hối sơn trang ở nước Phượng Dẫn rất lớn nữa.Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Người đã phong toả tin tức là ai? Hắn có quan hệgì với Tô Dịch Hàn?”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Người phong toả tin tức, e làmuốn bảo vệ nàng. Mà trong thiên hạ này, người có bản lĩnh như vậy… hiện giờ ởnước Phượng Dẫn, cũng chỉ có một người làm được thôi.”
Thanh Hạm nhíu mày: “Ý chàng là hắn làm sao?” Lăng Nhược Tâmkhẽ gật đầu.
‘Hắn’ mà nàng nhắc đến ở đây, cả hai người đều biết rất rõ.Mà nếu hắn đã cố tình phong toả tin tức của nàng, thật sự muốn bảo vệ nàng, thìsao lại để cho Tô Dịch Hàn tới tìm nàng? Trong chuyện này còn bí ẩn gì nữa?!
Thanh Hạm lại hỏi: “Mấy hôm trước Tô Dịch Hàn có đến tìm ta,đưa cho ta cửu chuyển lưu quang trục, còn nói là nhặt được ở núi Bất Chu. Nếukhông phải bên xưởng binh khí Tiềm Dương xảy ra chuyện, chỉ e ta đã chạy tớinúi Bất Chu tìm chàng rồi. Chàng có từng đi qua núi Bất Chu không?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Núi Bất Chu à? Chưa từng tới. Khi tangã xuống vách đá đã đánh mất Cửu chuyển lưu quang trục rồi. Ngày đó bên dướiđáy vực rất nhiều bụi cây, ta nhớ lúc ấy hình như Cửu chuyển lưu quang trục bịrơi ở đó.”
Thanh Hạm oán hận nói: “Tô Dịch Hàn này quả nhiên là cực kỳghê tởm. Đến bây giờ vẫn không biết hối cải còn dám tới lừa bà đây. Lần sau màgặp, đừng có trách vì sao chết trên tay ta. Ta nhất định sẽ không buông tha hắndễ dàng như thế!”
Biết được tin tức này từ Lăng Nhược Tâm, không cần nghĩ cũngbiết ở núi Bất Chu đã giăng sẵn thiên la địa võng chờ nàng bước vào. Thanh Hạmthầm thấy may mắn, cũng may ông trời có mặt, xưởng binh khí Tiềm Dương sớmkhông xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, lại có chuyện đúng lúc này. Nànglại nghĩ chuyện này có liên quan đến Tống Vấn Chi. Chẳng lẽ tất cả những gìhuynh ấy đang làm đều là vì huynh ấy muốn lặng lẽ bảo vệ nàng?! Những nghĩ lạithì cũng không đúng lắm. Nếu Tống Vấn Chi biết mục đích thật sự của Tô Dịch Hànkhi đến tìm nàng, thì có thể trực tiếp cảnh báo nàng là được. Hơn nữa, nếukhông phải lần này nàng và Thanh Sơn cùng đến xưởng binh khí, thì Tống Vấn Chicũng không thể biết được nàng chính là chủ nhân thực sự của Tiềm Dương.
Nếu Cửu chuyển lưu quang trục đã mất vào thời điểm đó, ThanhHạm bất giác nhớ lại, khi ấy Tần Phong Dương cũng đã từng phái người giúp nàngtìm kiếm Lăng Nhược Tâm. Có lẽ lúc đó hắn đã nhặt được chiếc vòng tay kia. Nàngthầm thở dài, nếu năm ấy nàng nhìn thấy chiếc vòng đó, không biết sẽ còn gây rachuyện gì nữa. Nếu chiếc vòng là do Tần Phong Dương lấy đi, thì cũng đã rõ ràngTô Dịch Hàn là người của ai. Có điều, hắn mất nhiều tâm tư như vậy, rốt cuộc làmuốn làm gì?!
Nếu Thanh Hạm đi núi Bất Chu, có lẽ Tần Phong Dương đã chờ sẵnở đó. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa chết tâm sao?
Nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói:“Bao nhiêu năm không gặp, tính cách nàng hình như càng ngày càng tệ. Dù ở nướcPhượng Dẫn ta chưa từng nghe thấy tiếng tăm của Vô Hối sơn trang, nhưng sau khiđến nước Long Miên, ta vẫn thường xuyên nghe thấy tin tức về nó. Người ở đây đềunói, tuy công việc kinh doanh của Vô Hối sơn trang rất lớn, nhưng tính cáchtrang chủ lại cực kỳ không tốt. Hiện giờ, xem ra ta đã được chứng kiến rồi.”
Thanh Hạm lườm hắn một cái, giương nanh múa vuốt nói: “Sao hả?Chàng sợ à?”
Nhìn bộ dạng đó của nàng, Lăng Nhược Tâm bật cười: “Đúng vậy,ta rất sợ, từ năm năm trước ta đã chỉ sợ mỗi nàng rồi! Nhưng mà Thanh Hạm, mấynăm nay nàng sống thế nào? Ta nhớ lúc trước nàng không hề biết chút gì về nhuộmvải, làm sao có thể kinh doanh được Vô Hối sơn trang? Hơn nữa, xưởng binh khíTiềm Dương này là thế nào?” Hắn thật sự rất tò mò.
Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, khi ta xây dựngVô Hối sơn trang, ta cũng không nghĩ gì nhiều. Ta chỉ nghĩ, nếu là chàng thìchàng sẽ làm thế nào. Chàng còn nhớ rõ bộ sách viết về nhuộm màu mà năm đóchúng ta lấy được trong Hoàng lăng không? Tất cả kỹ thuật nhuộm màu đều cótrong đó, quyển sách đó thật lợi hại, có ghi cả phương pháp phối chế màu nhuộmsao cho có bị phơi dưới ánh nắng gay gắt cũng không đổi màu. Còn về thêu thùa,ta thật sự không hề biết gì cả, nên ta mới nhớ xem năm đó chàng quản lý túnương của Huyến Thải sơn trang như thế nào, rồi lại nhớ tới chàng đã từng nóitay của những cô nương biết thêu thùa thì có đặc điểm thế nào, nên ta làm theocách chàng nói để chọn tú nướng. Còn ta thì dù không hiểu cũng giả vờ hiểu biết,cả ngày chỉ đi hù người ta, cũng khiến cho một đám cô nương thêu thùa có sinhkhí hơn. Về phương pháp dệt vải, là công của Tích Hàn.”
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm bật cười: “Thanh Hạm, tathật sự không ngờ nàng còn có bản lĩnh này!” Phương pháp kinh doanh như nàng,dù là hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi. Không biết nên nói rằng nàng to gannên không sợ hãi gì, hay nên nói nàng can đảm, sáng suốt hơn người nữa. Nhưngdù thế nào, nàng cũng dùng phương pháp của mình xử lý Vô Hối sơn trang rất gọngàng.
Thanh Hạm cười nói: “Dù sao cũng là không biết, cái kiểu chữangựa chết thành ngựa sống này, làm sao ta có thể không sợ hãi, nhưng khi bắt đầu,thì mọi chuyện đều rất thuận lợi. Hơn nữa, có Thanh Sơn và Lạc Thành hỗ trợ, talàm chuyện gì cũng đỡ lo lắng hơn.” Nàng nói rất thật lòng, nếu không có ThanhSơn và Lạc Thành, dù nàng có khôn khéo thế nào, thì chỉ có mình nàng cũng khôngthể làm được quá nhiều việc.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Vậy xưởng binh khí là thếnào?” Nếu Vô Hối sơn trang có thể nói là do vận may của nàng tốt, thì xưởngbinh khí Tiềm Dương không thể chỉ dựa vào vận may được. Hắn biết rất rõ nướcLong Miên và nước Phượng Dẫn quản lý việc sản xuất binh khí nghiêm như thế nào.
Thanh Hạm hơi đắc ý nói: “Xưởng binh khí này cũng tốn chúttâm tư của ta. Ta sắp xếp một ván cờ, rồi dụ cho thái tử nước Long Miên bướcvào, làm cho hắn thiếu ta một mạng. Hắn nói muốn báo đáp ta, ta liền nói muốncó quyền khai thác khoáng sản và sản xuất binh khí ở Tiềm Dương, cũng đồng ý vớihắn hàng năm sẽ cung cấp cho đội quân của nước Long Miên không dưới mười vạn lạngbạc binh khí.” Đương nhiên, khi nàng khiến cho Thái tử nước Long Miên phải thiếuân tình của nàng, nàng cũng bắt Thanh Sơn dịch dung cho nàng. Cho nên trong mắtngười ngoài, Vô Hối sơn trang và xưởng binh khí Tiềm Dương không hề có chútquan hệ nào cả.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Thanh Hạm vốn đơn thuần không longhĩ gì của ta, từ bao giờ mà biết dùng tâm kế thế?” Không biết vì sao, nhìn vẻtang thương trong mắt nàng, tim hắn đau thắt lại. Nếu không phải vì hắn, nàngcũng không cần phải khổ sở như vậy.
Thanh Hạm bình tĩnh nhìn hắn nói: “Thật ra, ta cũng không họcđược cách dùng tâm kế. Chỉ là, mỗi khi có chuyện gì, ta đều nghĩ, nếu là chàng,chàng sẽ làm như thế nào. Cứ như vậy mà vượt qua mọi chuyện thôi.” Trong lòngnàng, hắn là người vạn năng, mỗi lần nàng suy sụp hay nhụt chí, nàng đều nghĩ đếnhắn. Chỉ cần vừa nghĩ đến hắn, nàng lại có dũng khí và sức mạnh đến vô hạn.
Lăng Nhược Tâm khẽ sờ mũi nói: “Ta thật sự lợi hại như nàngnói sao? Mà nghĩ kỹ ra, thì chuyện nàng làm được mấy năm qua, ta cũng chưa chắcđã làm được.” Hắn hôn lên trán nàng nói: “Thanh Hạm, mấy năm nay nàng vất vảquá.”
Thanh Hạm rúc sâu vào lòng hắn nói: “Có thể nhìn thấy chàng,ta không thấy khổ sở gì nữa! Chàng vừa nói là chàng đi theo Tần Phong Ảnh đếnđây, đêm qua, nghe chàng và hắn nói chuyện trong rừng, có phải chàng đã phát hiệnra gì không? Chàng có kế hoạch gì?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Thật ra, kế hoạch của ta và nàng cũnggiống nhau. Có Thanh Sơn ở đây, chắc chắn hắn đã phát hiện ra có người cung cấpbinh khí cho Tần Phong Ảnh. Mà ta, chính là người đó.” Vừa biết chủ nhân của xưởngbinh khí Tiềm Dương là nàng, hắn đã biết ngay kế hoạch của nàng. Hai ngườikhông hẹn mà cùng suy nghĩ giống nhau.
Thanh Hạm hơi kinh hãi, sau khi nghĩ kỹ càng lại khẽ cườinói: “Xem ra, suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau.” Cúng đúng, nàng vẫn luônnghĩ nếu là hắn, hắn sẽ làm thế nào. Xem ra, nàng rất hiểu tính toán của hắn, kếhoạch báo thù của hai người cũng cực kỳ giống nhau.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Đây có lẽ là tâm ý tương thông nêncùng hiểu nhau chăng. Lúc ấy ta đã thấy rất kỳ quái, sao lại có người cung cấpbinh khí cho Tần Phong Ảnh, nhất thời cũng không biết là địch hay là bạn. Khinhận được mật báo nói hắn muốn đích thân đến thăm dò tình hình, nên ta liềntheo dõi hắn đến đây.” Mắt hắn hơi đảo về phía nàng, khẽ cười nói: “Cũng may màta bám theo hắn, nếu không, không biết bao giờ mới gặp lại được nàng.”
Ánh mắt Thanh Hạm trong suốt, đầy vè vui mừng, kéo tay hắnnói: “Đúng thế! Có lẽ thật sự đúng như lời sư phụ nói, duyên phận gì đó là thứtuyệt vời đến không thể tả nổi. Khi muốn gặp nhau thì mãi chẳng gặp được, vậymà lúc vô tình thì lại nhìn thấy nhau.”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười, chuyện tình cảm trên thế gian đúnglà rất kỳ diệu. Nhớ tới mục đích bây giờ, mắt hắn lạnh đi, nhẹ ôm Thanh Hạm vàolòng nói: “Hai huynh đệ Tần Phong Dương và Tần Phong Ảnh nếu biết ta còn sốngtrên đời này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta. Hơn nữa, những thủ đoạn tàn nhẫnmà bọn họ đối phó với ta năm đó, nỗi đau trên người ta, còn tính kế với nàng,ta cũng nhất định sẽ không để bọn họ được yên. Chỉ là, nếu năm đó ta không kéonàng vào, thì nàng cũng sẽ không bị thương tổn. Cho nên, Thanh Hạm à, chuyện lầnnày, nàng hãy để cho ta xử lý đi. Nàng đừng nhúng tay vào nữa.”
Đã từng bị thương tổn, nên cũng biết sự thống khổ khi bịthương tổn là như thế nào. Hắn không muốn nàng sẽ lại bị thương nữa. Nhớ nămđó, nếu hắn tìm thấy nàng chậm hơn một chút thôi, hoặc nếu tâm trí của nàngkhông kiên định được như thế, thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Thanh Hạm ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt hắn nói: “Ýchàng là năm năm ta chịu đựng nỗi khổ tương tư vẫn chưa đủ sao?” Trong lòngnàng vô cùng tức giận, hắn coi nàng là người ngoài sao?
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thanh Hạm, ý ta không phải nhưthế! Nhưng mà, chuyện bây giờ còn nguy hiểm hơn năm năm trước rất nhiều, ta locho nàng!”
Thanh Hạm lạnh lùng nói: “Ta đã không còn là cô bé ngốc ngốcnghếch nghếch của năm năm trước nữa rồi. Vô Hối sơn trang và xưởng binh khí TiềmDương là minh chứng rõ ràng nhất. Nếu chàng chê ta phiền phức, thì chi bằng hômnay đừng tới gặp ta! Ta cũng coi như chưa từng gặp chàng!” Nàng thực sự tức giận.Nàng là loại người sợ phiền phức sao? Hơn nữa, nếu nợ nần năm đó mà tính rõràng ra, thì e rằng nàng mới là người bị hại nhiều nhất.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, Lăng Nhược Tâm biết nàngthực sự tức giận, liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói: “Ta hiểu được tâm ý của nàng,nhưng mà…”
Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn nói: “Những gì chàng nói, saota không biết! Nguy hiểm đến thế nào, sao ta có thể không rõ chứ? Nhưng nếu tasợ, ta đã không cần tốn tâm tư tạo ra xưởng binh khí Tiềm Dương như thế? Chuyệnnăm đó, chàng đã không quên, thì sao ta quên được? Hơn nữa, nếu nói là bịthương tổn, thì ta và chàng đều giống nhau. Chàng không đành lòng để ta bịthương, thì ta cũng nghĩ như thế với chàng. Nếu ta nói rằng, chuyện này rấtnguy hiểm, chàng đừng nhúng tay vào, chàng sẽ nghĩ thế nào?”
Lăng Nhược Tâm bị lời nói của nàng làm cho á khẩu không trảlời được. Xa cách năm năm, mồm miệng của cô nhóc này lanh lợi hơn trước rất nhiều.
Thanh Hạm thấy hắn không nói gì, trong lòng cũng mềm đi, nhỏgiọng nói: “Dù ta không muốn bị cuốn vào chuyện này, thì giờ cũng không có cáchnào khác. Trong lòng Tần Phong Ảnh, e là đã coi ta như một quân cờ, muốn tìm mọicách để lợi dụng. Hơn nữa, ta đã đồng ý với hắn, đêm mai sẽ dùng thân phận chủnhân để tới gặp hắn. Tuy ta sẽ nhờ Thanh Sơn dịch dung cho ta, nhưng ta cũng đãkhiến mình bị hãm sâu vào chuyện này rồi. Dù hôm nay ta không gặp chàng, tacũng vẫn sẽ bước vào nguy hiểm như cũ!”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thanh Hạm, có thể lấy được nànglà phúc khí của ta!” Hắn hơi cúi đầu như đang tự mình quyết định điều gì, mộtlát sau mới ngẩng đầu lên nói với nàng: “Nếu nàng đã quyết định như vậy, hơn nữacũng có năng lực tự bảo vệ mình, thì ta cũng không ngăn cản nàng nữa. Hai chúngta sẽ cùng đối phó với huynh đệ bọn họ!” Đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũngcạn.
Nghe hắn nói những lời này, Thanh Hạm cười tươi, trong mắtthoáng có vẻ nghịch ngợm, nheo mắt nói: “Chàng nghĩ thông suốt là tốt rồi,nhưng mà, giữa ta và chàng, không phải là cưới được ta là phúc khí của chàng,mà là được gả cho ta là phúc khí của chàng. Chàng đừng quên, ta mới là tướngcông, chàng là nương tử!”
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng mộtcái, dở khóc dở cười nói: “Nàng nói ta nói xằng nói bậy, nhưng chính nàng mớilà người suốt ngày nói xằng nói bậy! Ta là nương tử à? Có chỗ nào giống nương tửchứ? Có lẽ là do ta không tốt, suốt năm năm nay không thực hiện nghĩa vụ của mộttướng công, nên nàng đã quên mất ai mới thực sự là nam nhân rồi phải không!” Dứtlời, mắt hắn như loé sáng, làm ra vẻ đói khát như sói sám nhìn thấy thỏ trắng vậy.
Thanh Hạm nghe hắn nói vậy, cũng không thẹn thùng như trướckia, mà đôi mắt to hơi nheo lại, nhẹ nhàng đưa tay ra khêu cằm Lăng Nhược Tâm,ánh mắt mị hoặc nói: “Vậy sao? Nương tử, có phải ‘nàng’ đang oán hận vi phu suốtmấy năm qua không sủng hạnh ‘nàng’ không?”
Lăng Nhược Tâm nhìn bộ dạng này của nàng khác rất nhiều so vớinăm năm trước, lời nói cũng hoang đường, vô lý, liền vòng tay ôm nàng vào lòng,cúi xuống hôn lên môi nàng, cười nói: “Giờ ta sẽ cho nàng biết, cái gì gọi lànam nhân chân chính!”
Thanh Hạm khẽ cười, một tay vòng qua cổ hắn, tay kia khẽ vẽvòng tròn trên ngực hắn, cười nói: “Chẳng lẽ đây mà cũng gọi là nam nhân sao?”Dứt lời, môi nàng cũng dán lên môi hắn.
Lăng Nhược Tâm thấy nàng làm vậy, toàn thân liền run lên, yếthầu giật giật, nhỏ giọng mắng: “Thanh Hạm, nàng học được bộ dạng này từ bao giờthế. Đúng là một tiểu yêu tinh.”
Hắn không thể kiềm chế được, tay cũng không khách khí liền gỡdần đi những cản trở trên người Thanh Hạm. Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, lạilà người con gái mà mình yêu thương, nàng còn chủ động như vậy, nam nhân sao cóthể chịu đựng được. Huống chi bọn họ vốn là vợ chồng, đâu cần phải kiềm chế gìnữa. Chỉ một lát sau, trên người Thanh Hạm chỉ còn lại một cái yếm.
Tay Thanh Hạm cũng không nhàn rỗi, ngón tay nhẹ nhàng quấnlên, xiêm y của hắn cũng bị nàng cởi bỏ gần hết. Chỉ khoảng nửa khắc sau, da thịthai người chạm vào nhau, làn da nhẹ nhàng ma sát khiến cơ thể của hai người đềurun lên.
Thanh Hạm nhấc chân, buông màn ở phía cuối giường xuống, rồilại nhẹ nhàng vươn tay tháo luôn màn phía đầu giường, hai mắt mơ màng nhìn LăngNhược Tâm. Nàng nhẹ tay vuốt ve ngực hắn, cảm giác gồ ghề ở tay khiến mắt nàngmở to hơn một chút, vừa nhìn mới thấy, trên lồng ngực hắn đã bị sẹo phủ kín. Sovới năm năm trước, da hắn hơi đen hơn, không còn trắng như ngọc nữa.
Tim nàng tê buốt, cúi đầu hỏi: “Đây đều là những vết thươngdo ngã xuống vách đá sao?”
Lăng Nhược Tâm khẽ cắn vành tai nàng, thì thào nói: “Có mộtvài vết là của năm đó, một vài vết là bị thương sau này.”
Thanh Hạm kinh hãi, vùng ra khỏi ngực hắn: “Bị thương saunày? Thế là sao?”
Lăng Nhược Tâm đâu cho nàng rời ra dễ dàng như vậy, hắn lạivươn tay kéo nàng vào lòng, khẽ hôn lên cổ nàng, nói: “Tất cả đều là quá khứ rồi,đừng hỏi nữa. Quan trọng là… bây giờ ta đang ở bên nàng.”
Hắn hôn xuống môi nàng, khiến người nàng run lên. Đúng vậy,tất cả đã là quá khứ, hiện giờ nàng cũng không nên truy vấn hay nghĩ ngợi nhiềunữa. Mấy năm nay nhất định hắn đã chịu rất nhiều khổ sở, vất vả rồi. Đúng như hắnnói, bây giờ có hắn ở bên cạnh, tất cả mọi chuyện đều ổn rồi. Những người đã từngkhiến họ bị thương tổn, cuối cùng cũng sẽ có ngày phải nhận quả đắng.
Cũng vì trên ngực hắn phủ kín vết thương, khiến nàng vốn cònhơi e lệ, giờ cũng mềm đi, chỉ còn lại nhu tình nồng đậm. Nàng nhẹ nhàng hônlên ngực hắn, khiến hắn hít một hơi thật sâu, rốt cuộc, hắn không nhịn được, liềnnghiêng người, áp nàng xuống dưới mình, cúi đầu nói: “Thanh Hạm, ta rất nhớnàng! Ta nhớ nàng đến phát điên lên mất!”
Thanh Hạm khẽ cười nói: “Ta cũng thế, rất nhớ chàng!” Tuynàng tỏ ra rất to gan, mạnh mẽ, nhưng nói xong câu đó, mặt cũng đỏ hồng lên.Nàng đương nhiên biết ‘nhớ’ mà hắn nói có ý gì, tất nhiên, nàng cũng như thế, rất‘nhớ’ hắn.
(Từ nhớ ở đây mọi người có thể hiểu là ‘muốn’ nữa nhé. Trongtiếng Trung thì từ想 vừa có nghĩa là nhớ vừa có nghĩa là nghĩ, muốn. Nên ởđây, ý của bạn Tâm là rất muốn bạn Hạm, bạn Hạm cũng thế, nhưng mình để là nhớnghe cho nó xuôi tai)
Màn lụa khẽ lay động, che đi cảnh xuân trong phòng! Đôi namnữ giấu sau tấm màn lụa, như muốn dốc hết nỗi nhớ nhung của những tháng ngày xacách, nỗi tương tư khắc sâu đến tận xương tận cốt, hai cơ thể quấn chặt vàonhau, như muốn thể hiện tình yêu vô hạn dành cho đối phương.
Thật lâu, thật lâu sau, Thanh Hạm rúc vào lòng Lăng NhượcTâm, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Lăng Nhược Tâm cúi đầu, thì thầm vào tai nàng: “Hiện giờ, đãphân biệt rõ ràng ta là nam nhân, hay nàng là nam nhân chưa?”
Thanh Hạm cười ha ha, vòng tay qua thắt lưng hắn nói: “Nhưngsự thật là, năm đó ta cưới chàng, chứ không phải chàng cưới ta!”
Lăng Nhược Tâm chán nản nói: “Ta đã nói từ trước rồi, chắcchắn sẽ có một ngày ta sửa lại chuyện này! Chờ sau khi xử lý xong mọi chuyện,ta nhất định sẽ dùng thân phận nam tử để đường đường chính chính cưới nàng về!”Hắn chợt nhớ ra một việc, lại nói: “Hình như từ khi chúng ta quen nhau tới giờ,ta vẫn chưa nhìn thấy nàng mặc y phục nữ nhân.”
Thanh Hạm buồn bực nói: “Mặc y phục nữ rất phiền phức. Nếuchàng thật sự muốn thành thân, nếu không có sính lễ phong phú, ta sẽ không gảđâu. Dù thế nào ta cũng là chủ nhân của Vô Hối sơn trang, là người có tiền cóthế!”
Lăng Nhược Tâm cười ha ha nói: “Trước kia ta đã nói nàng rấtham tiền, giờ cũng không khác gì mà! Tiền tài của Vô Hối sơn trang, không biếtnàng lừa ở đâu ra thế hả?”
Thanh Hạm cũng cười: “Không cần biết là ta lấy ở đâu ra, dùsao, ta phát tài là được rồi!” Thật ra, tiền vốn ban đầu cũng đều là của LăngNhược Tâm, nhưng vào tay nàng, số tiền đó cũng đã nhân lên gấp mấy lần rồi.
Lăng Nhược Tâm khẽ vuốt ve lưng nàng nói: “Thật ra, nếu nóicho đúng, thì đây mới thực sự là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Thanh Hạm,ta rất hạnh phúc!”
Thanh Hạm khàn giọng nói: “Ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, nàng nằm trong lòng hắn, ngủ thiếpđi.
Mấy năm nay, nàng luôn lo lắng cho hắn, sợ hắn xảy ra chuyệnkhông may, lại bị công việc của Vô Hối sơn trang và xưởng binh khí Tiềm Dươngquấn lấy, suốt ngày chỉ lăn lộn trong thương trường, bày mưu tính kế, chưa từngđược ngủ một đêm ngon giấc. Bây giờ được gặp lại hắn, nằm trong lòng hắn, sự lolắng vốn luôn bị treo ngược lên của nàng, rốt cuộc cũng có thể hạ xuống. Khôngcần phải nghĩ ngợi, tính kế nhiều nữa, khiến lòng nàng yên bình hơn, nhanhchóng ngủ thiếp đi.
Lăng Nhược Tâm khẽ gọi: “Thanh Hạm!” thấy nàng không phản ứnggì, trên mặt vẫn đọng lại nụ cười hạnh phúc. Nhìn dung mạo của nàng lúc ngủ, hắncũng khẽ cười, thì ra, cảm giác có người mình yêu nằm bên cạnh lại tốt đẹp nhưthế!
Nàng ngủ rất say, chỉ một lát sau đã nghe tiếng thở đều đềucủa nàng. Hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt hắn, rất nhẹ nhàng, rất ấm áp, khiến mặthắn lúc này cũng đầy vẻ dịu dàng.
Lăng Nhược Tâm khẽ hôn xuống mặt nàng, trầm giọng nói:“Thanh Hạm, ta thề, ta sẽ không để cho nàng chịu bất cứ thương tổn nào nữa!”
Được ở bên cạnh người mình yêu, dù ngày mai có nguy hiểm đếnđâu cũng chẳng có gì đáng sợ!
Hết chương 8.
***
Ôi, thật là trong sáng quá, truyện nhà miềng sao toàn ‘thanhthủy’ thế này cơ chứ? Thịt nào cũng lướt qua hàng thịt, chờ từ đầu hố tới cuốihố cũng chỉ có một vài màn rau xào thịt, chả thấy thịt mỡ đâu =)))).