Thanh Hạm tự nhủ, ngàn vạn lần không thể tức giận, tức hắn có mà tức cả đời, nàng hít sâu một hơi, sau đó mặt mũi hớn hở nói với Lăng Nhược Tâm: "Vậy sao?" Nàng lại đi từng bước đến gần hắn nói: "Đừng nghĩ ta sợ huynh, huynh cũng đừng quá kiêu ngạo, chúng ta cùng chờ xem!"
Người mang chăn đệm sang cũng vừa đi tới, Thanh Hạm hừ giọng, liếc mắt một cái, không để ý đến hắn nữa, chỉ hướng dẫn cho mấy người kia giúp nàng trải giường chiếu. Con ngươi Lăng Nhược Tâm tối sầm lại, cũng hừ một tiếng quay về phòng.
Thanh Hạm vừa thấy hắn đi khuất, sự phiền muộn trong lòng như muốn bộc phát ra hết, hung hăng đập tay vào thành giường, rồi nằm vật ra. Nàng nằm nghiêng trên giường suy nghĩ, thấy đầu như to lên gấp đôi vậy, mười sáu năm nay chưa bao giờ nàng cảm thấy buồn phiền như hôm nay. Cứ tưởng đêm nay chắc chắn nàng sẽ mất ngủ, không ngờ vừa nằm một lúc, chưa đến một khắc sau nàng đã đi vào mộng đẹp.
Nàng nằm mơ. Trong giấc mơ, nàng dùng một quyền đấm cho Lăng Nhược Tâm ngã bẹp xuống đất, rồi lại đá một cước cho hắn bay lên trời. Đoạt lại ngọc bội của mẹ từ tay hắn, rồi ném khối Tử hư ngọc bội của hắn xuống đất, dẫm cho vỡ nát. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, ra sức dập đầu cầu xin nàng tha thứ. Nàng cảm thấy tất cả thù oán đã báo được, vô cùng vui vẻ, cười hi hi ha ha trong mộng.
Đang mải đắm chìm trong giấc mơ đẹp đó, thì nàng cảm thấy như có thứ gì liếm mặt nàng, ướt ướt, buồn buồn, nàng đẩy cái thứ kia ra, nhưng một lát sau lại liếm tiếp, cuối cùng, Thanh Hạm mở to mắt, nhưng còn chưa kịp mở hẳn đã bị dọa đến trợn mắt. Một con chó săn rất to đang ghé vào giường nàng, đầu lưỡi dài ngoằng đang say mê liếm láp mặt nàng.
Thanh Hạm sợ hãi hét ầm lên, kéo chăn qua bao kín lấy mình, rồi hô to: "Mau cút đi, con chó ngu ngốc này!" Nhưng con chó kia dường như cũng không định buông tha nàng dễ dàng, lại càng tiến tới gần nàng hơn. Nàng hét lớn: "Lăng Nhược Tâm, huynh mau đuổi con chó ngốc nghếch này ra!"
Lăng Nhược Tâm buồn cười nhìn hành động của nàng, cô nàng thô lỗ kia lại sợ một con chó, đúng là chuyện cực kỳ thú vị. Nếu không phải hôm nay có việc gấp cần xử lý, thì hắn cũng không ngại trêu đùa nàng lâu hơn một chút. Hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái, rồi gọi: "Phi Ảnh, lại đây!" Con chó săn kia liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn.
Vừa thấy con chó tên Phi Ảnh kia rời khỏi giường, Thanh Hạm mới dám há mồm hít một hơi thật sâu, Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: "Từ nay về sau cô phải rời giường vào canh năm, nếu chậm một chút, ta sẽ có biện pháp đối phó với cô. Hôm nay phải ra ngoài, cô đi đến phủ tri phủ cùng ta một chuyến. Giờ ta cho cô một khắc chuẩn bị, nếu không xong, ta sẽ lại sai Phi Ảnh tới gọi cô đấy." Dứt lời, hắn cũng không thèm nhìn nàng nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thanh Hạm hít một hơi thật sâu, tự nói với mình phải trấn tĩnh lại, bên ngoài cửa sổ trời chỉ mới tờ mờ sáng, nàng than thở một tiếng rồi lại nằm xuống, nhưng không dám ngủ tiếp. Nàng biết, Lăng Nhược Tâm nói được làm được, lầm bầm khẽ mắng: "Đúng là tên biến thái, rời giường sớm thế làm gì chứ!" Chắc chắn là hắn cố ý mà! Nhưng nàng biết làm sao được, chỉ có thể nhận mệnh mà dậy đi thôi.
Vừa hết một khắc, nàng liền ngáp ngắn ngáp dài đi ra cửa. Nhìn thấy xe ngựa ngoài cửa, nàng liền không khách khí muốn leo lên, nhưng chỉ vừa nhấc rèm xe, đã bị người ta đá cho một cái lăn xuống dưới, may mà nàng có nền tảng võ công vô cùng tốt, năng lực ứng biến cũng cực nhanh, vội vàng thi triển khinh công nên mới không bị ngã sấp xuống.
Thanh Hạm giận dữ nói: "Sao huynh đá ta?" Hành động kiểu này, không cần nghĩ cũng biết là ai làm rồi.
Lăng Nhược Tâm ở trong xe ngựa chậm rãi nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở cô chú ý thân phận của mình, từ giờ trở đi, ta là chủ nhân của cô, cô là thị vệ của ta, mà thị vệ, nói khó nghe một chút thì cũng chỉ là chó trông cửa. Một con chó làm sao có thể ngồi cùng chủ tử chứ?" Giọng nói thì nhẹ nhàng thanh khiết như nước suối khiến người ta vừa thấy thoải mái vừa thấy êm tai, nhưng những lời nói ra thì lại làm người ta tức muốn chết.
Thanh Hạm phẫn nộ quát: "Huynh… Hừ! Huynh không cho ta ngồi xe ngựa cũng được, ta không đi." Ngày đầu làm việc đã bãi công, nàng cũng to gan thật, quan trọng nhất là, nàng vốn không muốn làm thị vệ quỷ quái này chút nào!
Lăng Nhược Tâm vẫn thản nhiên cười nói: "Được, cô không đi thì thôi. Ký Phong, dắt Phi Ảnh lại đây hầu hạ Đoàn thị vệ cho tốt." Biết nhược điểm của nàng là có thể có cách đối phó với nàng rồi, hắn không tin hắn không trị được nàng.
Thanh Hạm nhảy vọt lên, xông vào xe ngựa, tốc độ cực kỳ nhanh khiến Lăng Nhược Tâm cũng kinh ngạc. Nàng vừa vọt vào trong xe ngựa, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, điểm ngay huyệt đạo Lăng Nhược Tâm, nhếch miệng cười nói: "Phi Ảnh chỉ nên dùng để hầu hạ Đại tiểu thư thôi, ta không chịu được sự đãi ngộ đó. Không phải Đại tiểu thư nói có việc gấp sao? Sao giờ còn chưa chịu đi?" Dứt lời, nàng lại đưa tay bóp nhẹ vào cổ hắn, chỉ cần dùng lực thêm một chút, cổ hắn sẽ bị vặn gãy.
Lăng Nhược Tâm tức giận trừng to đôi mắt xinh đẹp kia, nhưng lại không thể động đậy, oán hận nói: "Xuất phát!" Trên đời này, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là không thể nói đạo lý, giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Đoàn Thanh Hạm này, không những là một nữ nhân, còn là một tiểu nhân nữa, là do hắn quá sơ suất. Đôi mắt khẽ đảo một chút, sắc mặt hắn lại khôi phục lại trạng thái bình thường.
Khóe miệng Thanh Hạm thoáng có ý cười nhạt, tay lại di chuyển sờ soạng trên người hắn. Vất vả lắm mới có cơ hội như thế này, đương nhiên nàng không thể bỏ qua. Chỉ cần lấy lại được ngọc bội của mẹ, nàng sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này ngay lập tức. Cha có mắng nàng không giữ chữ tín cũng được, cho dù không nhận người con gái là nàng cũng được, tóm lại là chỉ cần không phải ở bên cạnh hắn nữa là tốt lắm rồi.
Cuộc đời Lăng Nhược Tâm hận nhất là người khác động tới thân thể hắn, càng không nói đến việc chưa bao giờ có người sờ soạng hắn như vậy, hắn giận dữ thấp giọng nói: "Cô đang làm trò gì thế?"
Thanh Hạm vừa sờ vừa đáp: "Ta tìm ngọc bội của mẹ ta!"
Lăng Nhược Tâm hơi tự đắc nói: "Sao ta có thể ngốc nghếch mà mang khối ngọc bội đó trên người được! Cô……" Câu nói kế tiếp, dù thế nào hắn cũng không nói ra được. Bình thường hắn vốn vô cùng bình tĩnh, vô cùng trấn định, thế mà lúc này cũng choáng váng, hoa mắt.
Thanh Hạm cũng ngẩn ngơ. Nàng sờ loạn khắp nơi trên người hắn, càng sờ càng đi xuống dưới, kết quả là động tới thứ gì đó không nên sờ. Trước đây thường chơi đùa cùng các sư huynh, đương nhiên nàng biết nàng đã sờ phải cái gì. Cho dù bình thường da mặt nàng có dày đến đâu, có cả gan làm loạn thế nào thì cũng vẫn là một cô gái nhỏ, mặt không kìm được mà đỏ bừng lên, vội vàng rút tay về.
Lăng Nhược Tâm chỉ cảm thấy tim đập cực kỳ nhanh, tay nàng mềm mại như không xương, lúc chạm vào nơi đó của hắn, hắn rõ ràng cảm giác được cơ thể mình có phản ứng. Hắn cắn chặt răng, muốn mắng nàng nhưng lại không biết phải mắng thế nào!
Nhất thời, trong xe cực kỳ im lặng, Thanh Hạm dựa vào phía vách xe bên kia, cố gắng cách càng xa Lăng Nhược Tâm càng tốt. Nhưng xe ngựa vốn cũng không quá rộng rãi, xe vừa xóc một chút, hai người liền đụng phải nhau ngay.
***