Mộ Hàn-1 cái tên không thể hay hơn. "Mộ" trong "mộ yên", nghĩa là buổi chiều tối lúc mặt trời sắp lặn. "Hàn" trong "hàn phong", có nghĩa là lạnh lẽo, lạnh rét. Nghe thôi cũng biết là 1 mỹ nam lạnh lùng thủ thân như ngọc. Nhị ca của cô chắc chắn là người như vậy! Chắc chắn là 1 người rất kiệm lời. Dạ Nguyệt đã rất mong chờ để gặp Phong Mộ Hàn. Nhưng hiện thực lại vả vào mặt cô 1 cái tát lớn...
"Đại ca, huynh có thấy hơi nóng không?"
Phong Dạ Nguyệt bỗng dưng cảm thấy nóng, liền hỏi Phong Tử Mặc.
Phong Tử Mặc đang suy nghĩ lung tung, bỗng nghe câu nói của Dạ Nguyệt khiến Tử Mặc giật mình.
"Hả..? À không, không nóng!"
Phong Tử Mặc đột nhiên toát mồ hôi. Giờ mới để ý, từ bao giờ căn phòng này đột nhiên lại nóng như vậy? Tử Mặc lấy tay lau mồ hôi..
"Hình như.. cũng hơi nóng thật!"
*Tác giả :Ko hiểu thì đọc lại đoạn cuối chương 11 í \=))
Phong Dạ Nguyệt ngửi ngửi xung quanh, phát hiện có gì đó không đúng..
"Đại ca, huynh có ngửi thấy mùi gì không?"
"Có chứ!... Hình như... hơi khét thì phải!?..Gần đây có đốt gì sao?"
Phong Tử Mặc nghe theo Dạ Nguyệt mà ngửi ngửi xung quanh.. Đích thị là có điềm rồi! 2 người họ chỉ thắc mắc :Các hạ nhân không ngửi thấy mùi gì sao?
Phong Tử Mặc thấy hơi nóng, định mở cửa sổ cạnh đó cho mát. Nhưng vừa nhìn ra cửa sổ, Phong Tử Mặc trố mắt..
「Cái gì vậy?! Ánh sáng ngoài kia là sao?!」
Phong Tử Mặc lay lay Dạ Nguyệt, định nói cho Dạ Nguyệt sự việc mình vừa nhìn thấy. Nhưng căn bản là Dạ Nguyệt không để ý, chỉ bận phe phẩy tay cho đỡ nóng..
"Đại ca, huynh đừng đùa nữa! Ta nóng sắp chết rồi đây!"
"Lão tam, mau.. mau nhìn kìa!"
"Đại ca, không khí có vẻ hơi loãng, khó thở.."
Dạ Nguyệt như vừa nhận ra điều gì đó, không phải gần đây có cháy chứ! Bây giờ cô mới để ý Phong Tử Mặc đang lay lay mình.
Theo tay Phong Tử Mặc, Dạ Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.. Ánh đèn màu cam cam phảng phất lúc đậm lúc nhạt. Khỏi cần mở cửa sổ cho thông thoáng, Phong Tử Mặc và Dạ Nguyệt cũng đã biết..
Cháy rồi!!
Theo phản xạ, Phong Tử Mặc và Dạ Nguyệt lao ra khỏi cửa.. Phòng của cô chưa có cháy.. chỉ là... nhị ca đang làm gì kia??
Tất cả những thứ xung quanh phòng cô đều cháy rồi!! Vốn tưởng đám cháy cách hậu viện của cô xa thật xa, hóa ra lại chính là hậu viện của mình cháy! Còn gì cay đắng hơn sao?
Cháy rồi!! Hạ nhân đâu? Tại sao không ai thông báo, rồi tại sao lại trống trơn vắng hoe thế này?! Phong Mộ Hàn đang cầm quạt phe phẩy, nhưng chỉ làm đống lửa to càng to thêm..
【Cháy!!!】
【Cháy rồi!!!】
【Là hậu viện của tam thiếu gia!!!】
【Mau mau đi dập lửa!!!】
【Mau mau, nhanh chân lên!!】
Cuối cùng cũng có 1 hạ nhân đi qua nhìn thấy mà hô lớn. Các hạ nhân người cầm xô nước, người cầm chậu cây, bình lớn, v.v.. chỉ cần có thể chứa nước, bọn họ đều sẽ lấy. May mắn là 1 lúc sau, tất cả những thứ đang cháy đều đã được dập tắt. Nhưng có 1 điều...
Tất cả đều bị lửa thiêu hết rồi!!
Lúc này nhị ca mới xuất hiện trước mặt cô. Đã thế còn giơ ra 1 cục gì đó đen thui..
"Lão tam, ăn đi! Ta làm cho đệ đó!"
"Làm cho ta sao?!"
Dạ Nguyệt tái mặt mà hỏi ngược lại Phong Mộ Hàn. Sở dĩ cái cục đen đó chính là con gà mà Phong Mộ Hàn đã nướng..
"Lão tam, đệ bị ốm, không làm cho đệ thì làm cho ai?"
"Nhị ca, huynh nhìn rõ lại xem, huynh định cho ta ăn thứ gì?"
Phong Dạ Nguyệt nghe thấy câu trả lời của Phong Mộ Hàn mà lùi lại mấy bước. Cục than đen đó là làm cho cô sao?!
"Đương nhiên là gà rồi! Còn có thể là gì nữa? Ta đích thân nướng cho đệ ăn đó!"
"Gà?! Cục than đen này là gà sao?!"
Phong Dạ Nguyệt kinh ngạc. Gà mà cứ như cục than vậy! Đây là gà bóng đêm giết người hay gì?! Phong Mộ Hàn thì khó hiểu..
"Lão tam, đệ không thích sao??"
"Thích! Rất thích!"
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng bên trong thì lại khác. Phong Dạ Nguyệt muốn niệm luôn rồi! Cái này con người có thể ăn được sao?! Sở dĩ cô nói thích là vì không muốn làm nhị ca của cô buồn..
"Lão tam, đệ thích, ta cho đệ nguyên con!"
"Nguyên.. nguyên con?! Nhị ca, ta thực sự không.."
Phong Mộ Hàn hớn hở đưa cho Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt vẫn còn chần chừ.. Ăn cái này có chết được không vậy?!
Dạ Nguyệt chưa kịp nói hết câu, Phong Mộ Hàn đã ấn nguyên con gà vào mồm Dạ Nguyệt ..
"Thế nào? Gà ngon chứ?"
Phong Mộ Hàn dương dương tự đắc, tự khen mình có tài năng..
Dạ Nguyệt sau khi bị ấn nguyên con gà vào mồm, đầu lưỡi chạm vào lớp vỏ bên ngoài, ngay lập tức mùi vị truyền đến. Ngon, quá ngon rồi! Cô sắp ngất xỉu rồi! Mùi vị này đủ để giết người, không cần gì thêm.
"Ngon, ngon lắm! Nhị ca, về sau huynh đừng nướng nữa.''
Phong Mộ Hàn dương dương tự đắc..
「Đương nhiên là ngon rồi! Gà mà ông đây nướng còn không phải bảo vật sao!?」
......................
...-Ngoại truyện-...
Phong Mộ Hàn :Đại ca, huynh nghe thấy gì chưa? Lão tam bảo gà ta nướng rất ngon.
Phong Tử Mặc :Nhìn kiểu gì cũng là đen xì, không có thẩm mĩ, chắc chắn là biến thành tro rồi!
Phong Mộ Hàn :Đại ca, huynh đây là đang ghen tị với ta~
Phong Tử Mặc :Ta mới không thèm ghen tị với đệ!
Phong Dạ Nguyệt :....