Hạ Vân Hi tức giận công phu mèo quào của nàng, đánh lâu như vậy mà ngay cả vạt áo hắn cũng không chạm tới. Nàng không cam lòng, nhất định dạy dỗ nam nhân ghê tởm này, vì vậy nàng vận nội lực luyện hai tháng nay, càng đánh càng nhanh, càng đánh càng bén nhọn, liều lĩnh mười phần.
Đang lúc này, một giọng nói lo lắng mềm mại vang lên phía trước: “Này, các ngươi sao lại đánh nhau, mau dừng tay!”
Dứt lời, Hàn Ngữ Yên đã vọt tới trước mặt hai người, khuyên can. Hạ Vân Hi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dừng tay, nhưng đôi mắt đẹp lại căm giận trừng tên nam nhân thoải mái nhàn nhã đó.
“Các ngươi sao lại thế này?” Hàn Ngữ Yên không hiểu hỏi.
Thác Bát Luật chưa kịp đáp Hạ Vân Hi đã đi tới bên người nàng, la ầm lên: “Ngữ Yên, các ngươi sao lại kết giao bằng hữu với loại người này, đúng là sỉ nhục thân phận.”
“Sao, Vân Hi? Ngươi cùng Thác Bát Luật điện hạ có phải có hiểu lầm gì không?” Hàn Ngữ Yên không hiểu ra sao nhìn nàng xúc động phẫn nộ.
“Không phải hiểu lầm, là hắn quá khốn kiếp! Hắn cợt nhả ——” Hạ Vân Hi trách móc, lại giật mình trợn to hai mắt: “Ngươi nói hắn là cái gì?” Thác Bát Luật điện hạ?
“Hắn là hoàng thái tử điện hạ của Nam Ảnh quốc, cũng là khách quý của chúng ta!” Hàn Ngữ Yên cười cười giới thiệu, hôm qua Hạo Thần nhận được khẩu dụ của hoàng thượng, muốn hắn chiêu đãi thật tốt thái tử Nam Ảnh quốc này.
Hạ Vân Hi giật mình trừng mắt, thái tử Nam ảnh quốc, nàng đảo mắt suy nghĩ, sắc lang trời đánh khốn kiếp này lại là hoàng thái tử nước láng giềng , này......
“Quận Vương phi, xem ra tiểu cô nương này hiểu lầm ta rất sâu, ta vẫn nên cáo từ trước thôi!” Thác Bát Luật cười yếu ớt chắp tay, khôi phục thái độ ưu nhã lịch sự.
“Được rồi, luật điện hạ xin tự nhiên!” Hàn Ngữ Yên cũng mỉm cười đáp lễ.
Thác Bát Luật gật đầu một cái, thâm ý nhìn Hạ Vân Hi sau đó xoay người rời đi.
Hạ Vân Hi vẫn rất tức giận, lửa giận không chỗ phát tiết, chỉ biết mắng một câu “Khốn kiếp!”
“Vân Hi, ngươi với điện hạ có chuyện gì thế?” Hàn Ngữ Yên không khỏi nhìn nàng.
“Hắn......” Hạ Vân Hi lời đến ra miệng lại nuốt trở vào, phất tay một cái nói: “Thôi, cũng không có gì, đừng nói nữa!” Coi xem như bị chó cắn là được rồi!
Hàn Ngữ Yên biết nàng không muốn nói cũng không hỏi nữa đi xuống, lại nói: “Mau về nghỉ ngơi đi, đêm đã khuya rồi!”
Vì vậy hai người cũng rời khỏi Đào Hoa lâm.
——————————-
Lên triều xong, Chu Minh đế triệu tập đám hoàng tử bàn nghị sự ở Tuyên Chính điện.
“Các thần nhi, các ngươi cũng biết, mùng một ngày mốt, hoàng thái tử Nam ảnh quốc cùng Thập công chúa sẽ tới bổn triều, đến lúc đó, đám người các ngươi đều phải xuất tịch!” Chu Minh đế nghiêm túc nói.
Chúng hoàng tử hai mặt nhìn nhau, một nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, thần thái phiêu dật, nhẹ đùa nghịch ngọc phiến trong tay cười nói: “Phụ hoàng, Thập công chúa không phải là tới kết thân sao?”
Chu Minh đế gật đầu một cái: “Không sai, Thập công chúa đến để chọn phò mã, những hoàng tử chưa cưới vợ đều phải tham gia, nên công chúa sẽ chọn một người trong các ngươi, ý các ngươi thế nào?”.
“Nhi thần không sao cả, chỉ cần có ích cho quốc gia, nhi thần nguyện ý!”
Nam tử tuấn mỹ vẫn cười khẽ, mắt phượng sáng ngời lại thâm sâu, phảng phất mây mù nặng nề, phức tạp khó lường.
Chu Minh đế nghe xong hết sức hài lòng, khen ngợi nói: “Dật Hiên nói rất đúng, thân là hoàng tử phải lấy quốc gia làm trọng!”
Tiêu Dật Hiên nhàn nhạt cười một tiếng, ra vẻ được khen ngợi mà vui sướng.
“Như vậy thì, phụ hoàng, cứ để cho nhị ca cưới công chúa đi!” Một nam tử mặt như mỹ ngọc, lịch sự ôn hòa không kịp chờ lên tiếng đề nghị, hắn tuyệt không muốn tham gia hôn nhân chính trị này.
“Dật Dương, chuyện này vẫn chưa quyết định, tất cả theo ý công chúa, trẫm chỉ báo cho các ngươi một tiếng mà thôi.” Chu Minh đế nói.
Tiêu Dật Dương nhăn mày, cùng Tiêu Dật Hiên liếc mắt nhìn nhau.