Đêm, lẳng lặng, ánh trăng chiếu ở trên mặt đất như một tầng lụa mỏng, lại như là một tầng sương mờ. Đêm yên tĩnh tốt đẹp như vậy, nhưng vẫn để lộ ra một chút xíu thê lương, làm cho người ta không khỏi cảm thấy sầu não.
Trong Quận Vương phủ, trên xích đu dưới tàng cây , một thiếu nữ diệu linh buồn bã không vui đang ngồi dựa, lẳng lặng ngưng mắt nhìn phương xa, ưu thương tịch mịch cùng tưởng niệm không che giấu được.
Khuôn mặt Nguyễn Tâm Tâm nhỏ nhắn như trái táo, mắt hạnh thanh tú. Nàng tuy là tỳ nữ, nhưng võ công bất phàm, hơn nữa từng cùng thị vệ Sở gia lập được chiến công, vì vậy được làm ngự tứ kim bài thị vệ. Mười sáu tuổi, phong nhã hào hoa, người tới cửa cầu hôn đếm không hết, trong đó cũng có vài con cháu quan gia, bối cảnh cũng khá nhưng không thể khiến nàng vừa ý. Chỉ vì ba năm trước đây lòng của nàng đã trao cho một người, một người nam nhân xa không thể với.
Hắn một thân áo trắng phiêu bồng, hào hoa phong nhã, tuấn tú tuyệt luân tựa trích tiên, đi vào lòng nàng như nước hồ thu, gợn lên vài ngọn sóng nhỏ. Thanh âm tinh khiết mà êm ái, nụ cười mê người, mắt phượng sáng ngời thâm thúy hút hồn người, khiến nàng hãm mình vào đó, không cách nào thoát ra.
Ai —— Tâm Tâm thở dài một cái, khẽ vuốt ve túi thơm trong tay, bên trong chứa có hoa Bạch Tường Vi, cũng là hoa hắn thích nhất.
“Tâm Tâm!”
Bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu to bên tai, Tâm Tâm kinh sợ, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Nàng vội vàng ổn định thân thể, định thần, tức giận trừng đầu sỏ hại nàng——”Vân Hi, ngươi muốn hù chết ta à, ngươi sẽ dọa chết người đấy!”
Hạ Vân Hi lè lưỡi: “Ai kêu ngươi ngẩn người, ta kêu mấy tiếng ngươi cũng không phản ứng, không thể trách ta nha.”
Bởi vì hai người hợp nhau, vì vậy nhất kiến như cố*, không tới nửa ngày đã trở thành bằng hữu không có gì giấu nhau.
*nhất kiến như cố: mới quen mà như đã lâu
Tâm Tâm nghe vậy trợn mắt, liếc nàng một cái, trong lòng không khỏi hâm mộ, lại thở dài lần nữa.
“Ngươi sao thế?” Hạ Vân Hi nghiêng đầu nhìn nàng, chớp mắt không hiểu.
“Không có...... Không sao.” Tâm Tâm lắc đầu, vân vê làn váy, đáy mắt u buồn nhìn xa xăm......
“Gạt người, vừa nhìn cũng biết ngươi có tâm sự, nói cho ta biết đi, để cho ta chia sẻ cùng ngươi!” Hạ Vân Hi không buông tha hỏi tiếp. Tâm Tâm càng không nói nàng lại càng nóng lòng.
Tâm Tâm không nói gì, mất hồn nhìn chằm chằm khoảng không, hồi lâu mới sâu kín nói: “Vân Hi, nếu lỡ yêu một người thì nên làm gì?”
“Đương nhiên là dũng cảm theo đuổi!” Nàng giương tay lên, làm ra động tác nghênh hướng thái dương.
“Theo đuổi!” Tâm Tâm ngẩn ra, thật không ngờ tới nàng có thể nói như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: “Thế nào là theo đuổi?”
“Không phải là......” Đột nhiên ngừng nói, quỷ linh tinh xem xét nàng, cười gian mấy tiếng nói: “Hì hì, Tâm Tâm, chẳng lẽ ngươi...... có người trong lòng?”
Bộ dạng này chắc là đúng rồi, quả nhiên là tâm trạng khi yêu của nữ nhân đây mà.
Quả nhiên, Tâm Tâm nghe nàng vừa nói thế, mặt trái táo hồng hồng, đáng yêu cực kỳ.
“Thật sao, nói mau nói mau, công tử nhà nào có phúc khí như vậy, khiến ngự tứ kim bài hộ vệ chúng ta, Tâm Tâm cô nương cũng phải coi trọng.” Hạ Vân Hi cười hì hì chế nhạo.
Tâm Tâm mặt càng đỏ hơn, tức giận lườm nàng một cái, sau đó lại tịch mịch cúi đầu xuống.
“Ai nha, ngươi thật là, không coi ta là bằng hữu sao?” Thấy nàng lại rụt đầu như con rùa, Hạ Vân Hi tức giận trách.
“Nói thì thế nào, ta với hắn là không thể nào, vĩnh viễn cũng không thể!” Khoảng cách tựa trời đất, mây bùn, tất cả chỉ là nàng si tâm vọng tưởng.
“Tại sao? Chẳng lẽ hắn có người trong lòng, hay là có thê thất, hoặc là ——”
“Hắn là đương kim nhị hoàng tử, Tấn vương gia Tiêu Dật Hiên!” Tâm Tâm nhẹ giọng ngắt lời nàng, vẻ mặt chán nản. Thân phận hiển hách như thế, nàng làm sao dám vọng tưởng.