Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 47: Hai người liều mạng thơ



Lúc này trong một gian lầu hai, một nam tử hoa phục màu đen nạm vàng đứng yên trước cửa sổ, gò má anh tuấn hoàn mỹ, bóng dáng cao lớn giống như Hùng Ưng bay lượn trong thiên địa, làm người ta có cảm giác đè nén, thái độ càng thêm lạnh lùng, loại lãnh khốc này sâu tận xương tủy, nhiệt độ giữa hè đột nhiên thay đổi như đang ở trong hầm băng.

Lúc này, hắn nhìn xuyên qua rèm cửa sổ ngó xuống lầu, liếc thấy bên bóng hình xinh đẹp trong đại sảnh kia thì hai mắt thâm thúy u ám lộ ra nhàn nhạt ánh sáng quỷ quyệt, môi mỏng đẹp đẽ nhẹ cong, nhưng không có một nụ cười.

Thiên nữ trùng sinh..... Bổn tọa rốt cuộc cũng chờ được ngươi, Hạ Dịch Ly!

Lần này ngươi không có linh lực, sao chạy khỏi bàn tay Bắc Thần Hoàng ta! Ha ha......

Lúc này trên đài cao, Hàn Thượng Thư đã mở miệng đọc câu đối cuối cùng: “Bạch vân chu, bạch vân phiêu, bạch vân chu nội bạch vân phiêu, vân chu vạn lý, vân phiêu vạn lý.”

“Ta đáp!” Tiếng nói vừa dứt, Lam Ngạn đã lớn tiếng nói, ánh mắt của mọi người liền tập trung ở trên người hắn.

Không nghĩ tới có người đáp nhanh như vậy, Hàn Thượng Thư sửng sốt một chút, mới mỉm cười nói: “Lam công tử, nhanh như vậy đã có đáp án rồi sao?”

Ai ngờ Lam Ngạn lại nói: “Không có! Ta còn đang suy nghĩ, sẽ nghĩ ra ngay thôi, ngươi chờ một chút!” Nói xong cau mày rơi vào trầm tư.

Hạ Vân Hi nghe vậy cười ha ha, đùa cợt nhìn hắn: ”Ta nói Lam công tử, ngươi chưa nghĩ ra thì im lặng đi, tránh bị xấu hổ!”

Lam Ngạn thấy thế hết sức căm tức, cười lạnh nói: “Ai nói ta chưa nghĩ ra, đơn giản như vậy, muốn đối lại quá dễ dàng.”

“Vậy thì ngươi nói đi!” Kiêu ngạo cái gì, chậc!

“Nói thì nói!” Lam Ngạn giận lườm nàng một cái, đứng lên, thong thả ung dung ngâm: “Hàn đại nhân, vế dưới chính là: Vọng giang lâu, vọng giang lưu, vọng giang lâu hạ vọng giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.”

“Đối rất hay, Lam công tử biết dùng Vọng Giang lâu, thật sự là hay lắm rồi.” Hàn Thượng Thư mừng rỡ cực kỳ, vui vẻ ở trên mặt càng thêm nồng đậm. Đối câu quan trọng nhất là hợp với tình hình, mới có thể thấy được năng lực tùy cơ ứng biến.

Mọi người cũng khen ngợi, tiếng vỗ tay như sấm.

Lam Ngạn hết sức đắc ý nhìn Hạ Vân Hi một cái. Người sau không phục, tử nhãn thông minh đảo một vòng, đột nhiên đứng lên, cất giọng nói: “Hàn đại nhân, ta cũng có một câu đối!”

Hàn Thượng Thư ‘ồ’ một tiếng, thú vị nhìn nàng.”Tịch công tử mời nói!”

Hạ Vân Hi khà khà cổ họng, nhìn mọi người mỉm cười, hắng giọng ngâm thơ: “Tái thi thai, tái thi tài, tái thi thai thượng tái thi tài, thi thai tuyệt thế, thi tài tuyệt thế.”

Lời nàng vừa dứt, đại sảnh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.

“Hảo một câu ‘tái thi thai, tái thi tài, tái thi thai thượng tái thi tài, thi thai tuyệt thế, thi tài tuyệt thế.’ Tịch công tử đối đáp rất khéo.” Đại Học Sĩ Trương Trí Viễn vẫn trầm mặc từ nãy cũng không nhịn được vỗ tay khen, vẻ mừng rỡ trên mặt khó nén.

“Câu thi tài tuyệt thế kia, dùng để hình dung Tịch công tử, là không còn gì tốt hơn rồi.” Hàn Thượng Thư quả thật cười đến không nhiễu miệng, khen ngợi liên tục.

Lam Ngạn nhìn chằm chằm Hạ Vân Hi, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhất là thấy vẻ mặt nàng dương dương tự đắc, càng thêm giận đến thiếu chút nữa cắn nát răng ngà.

Cái giám khảo thối nát kia, ý là hay hơn vế đối của hắn? Thật là buồn cười!

Mà tên nam tử tà mị mặc áo hồng kia nhàn nhã tự tại phẩm trà thơm, cặp mắt hoa đào câu người từ đầu đến cuối vẫn tràn ngập hứng thú chú ý nhất cử nhất động Hạ Vân Hi với mỗi lời nói của nàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv