Người chủ trì là Vinh Quốc Công Tấn Minh Vương triều —— Sở Văn Diệu, hắn cũng là phụ thân của Bình Nam Quận vương gia, trưởng bối của đương Kim hoàng thượng, địa vị hết sức cao quý.
Vinh Quốc Công nói năng khí phách: “Hoan nghênh các vị tới tham gia cuộc tranh tài tài tử của Thiên triều, Bản Công trước tiên ở nơi này cầu chúc các vị tài tử đạt thành tích mĩ mãn.”
Lão bá này nói chuyện thật có khí thế, nhìn hắn quần áo hoa lệ, đôi mắt khôn khéo cơ trí, chắc là nhân vật lợi hại. Hạ Vân Hi âm thầm nghĩ ngợi.
Tiếng vỗ tay đi qua, hắn nói tiếp: “Các vị, hôm trong ban giám khảo trừ Bản Công ra, còn đặc biệt mời Thi Họa Song Tuyệt tài nữ, danh xưng là Bình Nam Quận Vương phi, Hình Bộ Thượng Thư Hàn Phong đại nhân, Đại Học Sĩ Trương Trí Viễn đại nhân,.”
Bình Nam Quận Vương phi Hàn Ngữ Yên một thân hoa y tím nhạt, minh châu thủy phí lượn quanh, cao quý ưu nhã, khuôn mặt xinh đẹp nhàn nhạt cười, nhìn qua hết sức thân thiết. Ngồi ở vị trí đầu trên bàn giám khảo, hướng về phía Vinh Quốc Công khẽ cười.
Nàng thu hồi ánh mắt thì trong lúc lơ đãng liếc về vị trí Hạ Vân Hi, tựa hồ ngẩn ra, lông mày nhíu chặt lại.
“Tiểu thư, sao vậy?” Tỳ nữ Tâm Tâm ở bên phát giác chủ tử khác thường, kỳ quái hỏi.
Hàn Ngữ Yên dời mắt, lắc đầu một cái, không nói gì.
Lúc này, cuộc so tài đã chính thức bắt đầu ——
“Các vị tài tử, hạng một là đối câu đối, do bản phủ ra đề.” Người nói là Hình Bộ Thượng Thư Hàn Phong đại nhân: ”Bản phủ hôm nay chuẩn bị tổng cộng mười văn thơ đối ngẫu, chia làm thượng đẳng sáu câu đối, hạ đẳng bốn câu đối, ai có thể đối với ra câu đối hay trực tiếp vào vòng hai.”
Tất cả mọi người trong sân an tĩnh ngưng thần, chờ đề.
Câu đối? Hai mắt của Hạ Vân Hi sáng lên, xem ra cửa đầu tiên với nàng là không thành vấn đề rồi. Trước kia ở trường, nàng nổi tiếng là cao thủ đối văn thơ đối ngẫu rồi, ngay cả Lão sư cũng cam bái hạ phong.
Nhìn chủ tử bộ dáng nhao nhao muốn thử, Thanh Thanh không khỏi hạ thấp giọng hỏi: “Hạ cô nương, ngươi thật sẽ đối thử sao?”
“Đó còn cần phải nói ư, Hạ cô nương nhất định là giỏi nhất, nhất định có thể đem bọn họ hạ đo ván.” Thanh âm mảnh khí của Tiểu Mãn Tử lên tiếng.
Hạ Vân Hi nhoẻn miệng cười, lòng tin mười phần mà nói: “Các người chỉ cần nhìn ta biểu diễn thôi.” Lại nói nàng thật sự rất lâu vẫn chưa được biểu diễn, ngứa tay lắm rồi.
Ba người nói xong cao hứng bừng bừng, lại không biết cái vị nam tử mặc áo hồng tà mị bên cạnh bàn kia như đang có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm nàng, mắt hoa đào thâm thúy tìm tòi nghiên cứu, hứng thú nồng đậm.
Ha ha! Mỹ thiếu niên đó thật thanh diễm tuyệt tục linh động, quả nhiên là nữ nhân, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân!
Không nghĩ tới hắn mới vừa đến Tấn Minh Vương triều đã gặp chuyện thú vị như vậy, nữ phẫn nam trang tham gia tài tử tranh tài?
Thật thú vị! Hắn cũng muốn xem một chút, nữ nhân kỳ lạ này diện mạo khí chất đều không tầm thường, có tài cán gì khiến người khác phải thán phục.
Thật đáng kỳ vọng!
“Các vị nghe kỹ, lão phu xuất hạ câu đối đầu tiên.” Hàn Thượng Thư nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh, thấy tầm mắt của mọi người cũng tập trung ở trên người hắn, liền nói: ”Cao cao hạ hạ thụ; đinh đinh đông đông tuyền.”
“Trọng trọng điệp điệp sơn; khúc khúc hoàn hoàn lộ.”
Hạ đẳng liên rất đơn giản, vừa mới ra đề, phía dưới đã có không ít người tranh nhau đáp ra.
Hàn Thượng Thư gật đầu một cái, tựa hồ rất hài lòng, vừa tiếp tục nói: “Câu đối thứ hai: Lục lục hồng hồng xử xử oanh oanh yến yến.”
“Hoa hoa thảo thảo niên niên mộ mộ triêu triêu.” Cũng vậy không bao lâu, liền có người đối ra vế dưới.
“Thứ ba liên: Thủy thủy sơn sơn, xử xử minh minh tú tú.”
“Tình tình vũ vũ, thì thì hảo hảo kỳ kỳ......”
Câu đầu vứt dứt liền có người tiếp, cũng không tới lượt Hạ Vân Hi mở miệng. Chỉ là nàng cũng không nóng nảy, theo ý nàng, thượng đẳng câu đối thật sự là quá đơn giản, tuyệt không chơi vui, kịch hay chân chính vẫn còn ở phía sau.