"Dịch Ly, chúng ta thành thân đi!" Nam tử một thân hoa y vàng nhạt, ánh mặt trời phủ trên người hắn một tầng kim quang nhàn nhạt.
Bạch y thiếu nữ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng chất vấn: "Triệt, chàng muốn lấy ta là vì yêu ta, hay là vì bát tự của chúng ta tương hợp?"
Nam tử kia giật mình, sau đó dịu dàng cười một tiếng: "Dịch Ly, nàng đã biết chúng ta bát tự tương hợp, chứng tỏ chúng ta là trời sinh một đôi! Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, ta thật sự thích nàng!" Nói xong, trìu mến cầm bàn tay như búp sen của nàng.
Bạch y thiếu nữ khẽ hạ mi, môi nâng lên một nụ cười khổ, nhẹ giọng nói: "Chuyện cả đời của chúng ta đã định, thành thân cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chàng làm chủ đi!"
"Thật? Nàng đáp ứng?" Gương mặt tuấn mỹ của thanh niên lộ lên thần sắc mừng rỡ, bên môi nụ cười sâu hơn.
"Ừ!" Thiếu nữ gật đầu một cái.
Nam tử nhẹ nhàng kéo thiếu nữ qua để nàng khẽ vào ngực mình.
Gió, chậm rãi phất qua, những chiếc lá nhẹ nhàng tung bay theo gió, bốn phía mùi hoa mưa bay gió loạn, làm bạn với bọn họ chỉ có thiên nhiên yên tĩnh.
............
"Nhất Bái Thiên Địa! Nhị Bái Cao Đường!"
Tân lang quan một thân y phục đỏ thẫm càng lộ vẻ anh tuấn phi phàm, giờ phút này, khuôn mặt luôn hờ hững của hắn mang nụ cười vui vẻ nhìn tân nương mềm mại bên cạnh.
Hạ Dịch Ly đội mũ phượng, rèm che nhẹ rủ xuống, gương mặt tuyệt lệ như ẩn như hiện, phiếm đỏ hồng nhàn nhạt.
Khi người chủ hôn tiếp tục lên tiếng ‘đưa vào động phòng’ chú rễ liền nhẹ kéo tay tân nương đi về phía căn phòng thuộc về bọn họ.
Nhưng vào lúc này, một đạo ánh lạnh thoáng qua, tân lang còn chưa kịp phản ứng trước ngực đã bị đâm một đao, lực lớn đến nối bức hắn lui lại mấy bước, máu tươi tuôn ra như suối.
Tu Lăng Triệt không dám tin mở to hai mắt, gắt gao trừng mắt nhìn tân nương lãnh khốc tuyệt tình trước mắt, chủy thủ trên tay còn đang nhỏ máu.
". ..... Tại sao?" Hồi lâu, hắn khàn khàn lên tiếng.
"Tu Lăng Triệt, ngươi không phải giả vờ, dã tâm của ngươi ta đã sớm biết!" Hạ Dịch Ly lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt lạnh như hàn băng.
"Nàng nói cái gì? Ta không hiểu?" Tu Lăng Triệt giật mình, tròng mắt đen nửa híp lại.
"Ngươi hiểu, bởi vì ngươi muốn làm hoàng đế, mà chỉ có tướng số của ta mới có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, vì vậy ngươi liền trăm phương ngàn kế lấy ta làm vợ." Hạ Dịch Ly lạnh nhạt nói.
Hắn nhìn nàng hồi lâu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại hờ hững tuyệt tình kia. "Nàng thật cho là ta vì lý do này mới cưới nàng?" Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Có phải hay không đều đã rõ, ngươi tự mình chiêu binh mãi mã, nằm vùng nội ứng trong triều đình đã đủ chứng minh ngươi muốn tạo phản. Mà ta, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Thiên Triều, tổn thương hoàng thượng!" Nàng thẳng thắn nói.
"A, không hổ danh Thiên nữ hộ quốc thông minh, thật là cái gì cũng không thể gạt được nàng." Tu Lăng Triệt đáy mắt vẫn là mặt nước chẳng xao động lạnh nhạt. "Nàng đã biết chúng ta số mệnh tương hợp, đại sự nhất định sẽ thành công, tại sao không quý trọng cơ hội làm hoàng hậu kia?"
Hạ Dịch Ly cười lạnh. "Một gian thần ác độc vô tình, nịnh bợ như ngươi, không có tư cách làm hoàng đế."
"Cho nên, nàng đã sớm cùng Tiêu Hoành Vũ bày cái bẫy này, cùng ta thành thân, sau đó thừa dịp ta không đề phòng, diệt trừ ta." Tu Lăng Triệt mặt không chút thay đổi, nhưng đáy mắt dần dần ngưng tụ hàn băng, một tia mịt mờ lướt qua mi tâm, bàn tay đột nhiên nắm chặt.
Hạ Dịch Ly nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên mềm giọng: "Tu Lăng Triệt, nể tình Hạ gia cũng Tu gia quen biết đã lâu, ta có thể không giao ngươi cho hoàng thượng, nhưng ngươi phải phế bỏ một thân công lực!"
"Ha ha ha" hắn đột nhiên cười to, tiếng cười đầy châm chọc, con ngươi hắc ám đã lắng đọng thấy đáy, tất cả đều bị giấu đi, có.... .. Là sức mạnh vô địch cùng tài năng lợi hại.
"Hạ Dịch Ly, nàng cho rằng nàng thật có thể giết được ta sao?"
"Ta biết trên người ngươi có tà công, binh khí bình thường sẽ giết không được ngươi, nhưng......" Nàng giơ chủy thủ trong tay lên, tử nhãn phiếm ý lạnh. "Cây đao này đã được truyền linh lực của ta, có thể giết Bách Tà (diệt ác), nếu ngươi cứ khăng khăng một mực, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!"
"Ta sẽ không chết, nhất là sẽ không chết trên tay nàng!"
Tu Lăng Triệt tròng mắt đen âm lãnh, đồng tử như ngọn lửa tà quỷ u quang, đột nhiên một tia hắc khí quanh quẩn trên trán hắn, đến khi làm cho toàn thân hắn mơ hồ được bao phủ bởi lục quang. Không bao lâu, bóng dáng dần dần trong suốt, cuối cùng lại hoàn toàn biến mất trong không khí.
"Hạ Dịch Ly, ta tuyệt sẽ không bỏ qua, sớm muộn có một ngày ta sẽ quay trở về tìm nàng, nhất định sẽ.... .."
...... ..... .
Cả phòng nước bị nước bắn ra, Bắc Thần Hoàng nắm chặt quả đấm đến nổi gân xanh —— cánh hoa hồng màu lam bởi vì tức giận thiêu đốt, chung quanh bừa bãi. Hắn chậm rãi đứng lên, con mắt tối tăm hơi xốc xếch, ánh mắt tràn đầy vẻ khát máu nguy hiểm, ngạo mạn nhưng lạnh lùng, mỗi một chỗ đều tản ra một loại dã thú hung ác nham hiểm.
Hạ Dịch Ly! Tiêu Hoành Vũ! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
————–
Hạ Vân Hi đứng ngồi không yên, lo lắng đi qua đi lại trong phòng, nàng rốt cuộc nên làm gì mới có thể cứu Dật Phong? Bên ngoài tất cả đều có trọng binh canh giữ, nếu muốn chạy ra khỏi nơi này cũng cần phải phí một phen công phu!
Dạ Quang trên vách tường chiếu sáng cả phòng ngủ, nàng tỉ mỉ quan sát bốn phía, đột nhiên nhìn thấy trên vách tường treo một thanh trường kiếm, vỏ kiếm như là làm từ da thú gì đó, còn khảm bảo thạch, có vẻ rất quý giá. Có phải bảo kiếm hay không đây? Hạ Vân Hi nghi ngờ, tiến lên cầm kiếm xuống, cầm lên tay cảm thấy có chút nặng, có lẽ thanh kiếm này có thể có ích với ta.
Đêm càng khuya, ngoài thủ vệ không có động tĩnh gì. Nàng tiếp tục tìm tòi chung quanh muốn xem có mật đạo hay không , nhưng tìm nửa ngày một cái cửa ngầm cũng không có. Làm thế nào, chẳng lẽ muốn ngồi đây chờ chết sao? Nàng lại đi về phía cửa sổ đã nhìn mấy lần. Chỉ cao bằng đỉnh đầu của nàng, hơn nữa đã khóa lại, chỉ là ngoài cửa sổ như không có lính canh giữ. Hạ Vân Hi suy tư một lúc, tầm mắt dời về phía bảo kiếm trong tay, không biết có thể phá cửa hay không?
Bất kể, thử một chút đi! Nàng nắm chặt chuôi kiếm, đưa về phía góc bên cửa sổ, dùng hết sức chém mạnh một cái. Ngoài dự đoán lại thật phá được một bên, Hạ Vân Hi vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới bảo kiếm này sắc bén như vậy. Nàng không ngừng cố gắng, tiếp tục chém mạnh bên kia, không bao lâu, cả cửa sổ đã bị nàng cắt xuống quăng trên đất. Tiếp theo nàng leo lên góc cửa sổ, tay chống, chân dùng lực một chút, nhảy ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, một thị nữ đi tới, thấy thế sợ hãi kêu: "Trời ạ, Hạ Vân Hi chạy rồi!" Vừa dứt lời, mười mấy tên thủ vệ tràn vào, đánh về phía cửa sổ, nhưng đã sớm không thấy bóng dáng Hạ Vân Hi.
Bọn họ lập tức xoay người lao ra khỏi phòng, tạp âm hỗn loạn ——
"Mau đuổi theo, Hạ Vân Hi trốn rồi" "Lập tức thông báo quốc sư đại nhân"
"Toàn bộ đi lục soát, nhất định phải bắt được nàng!"
"Đóng tất cả các cổng, không được để nàng chạy ra khỏi phủ!"
Hạ Vân Hi liều mạng chạy về phía trước, phía sau tiếng truy đuổi gào thét không ngừng, nàng nhờ bóng đêm che chở nhảy ra vườn hoa, núp trong khóm hoa.