Trong bóng tối, Chu Minh Đế ngồi trước bàn, khuỷu tay chống trên bàn, lấy tay che mặt, tinh thần chán nản.
Lúc này tiếng bước chân nhịp nhàng đến gần, cửa ken két một tiếng mở ra, hoàng hậu đứng ngoài cửa nhìn trượng phu hồi lâu, sau đó thở dài.
Cung nữ bên cạnh nhìn hoàng hậu, nàng gật đầu một cái, cung nữ liền đi vào mở dạ minh châu ra, bên trong sáng như ban ngày. Nàng sau đó thức thời lui xuống, cũng cẩn thận đóng cửa phòng.
Hoàng hậu cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn.
Một hồi lâu, Chu Minh Đế như đưa đám lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới, người nàng thích là Dật Phong! Trẫm lại mất nàng, mặc dù sớm biết nàng sẽ không thích trẫm, ngày này sớm muộn cũng sẽ tới, nhưng trẫm vẫn cảm thấy khổ sở. . . . . . Rất khổ sở. . . . . .”
Hoàng hậu trầm mặc hồi lâu, khổ sở thở dài: “Hoàng thượng. . . . . . Người ban đầu thích Dịch Ly! Chẳng lẽ không sợ thần thiếp cũng khổ sở sao?”
Hắn ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng. “Uyển uyển, nàng. . . . . .” Chẳng lẽ nàng biết chuyện năm đó?
“Không sai, thần thiếp biết rất rõ ràng!” Hiểu ý hắn muốn hỏi, hoàng hậu cũng không muốn giấu giếm nữa.
“Thì ra là. . . . . . Thật là cái gì cũng không thể gạt được nàng!” Chu Minh Đế nhàn nhạt cười khổ.
Hoàng hậu than thở, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, thần thiếp biết người khó quên tình cũ với Dịch Ly, nhưng Vân Hi là Vân Hi, không liên quan gì đến Dịch Ly, hoàng thượng cần gì phải đặt tình cảm vào nàng, tự mình tìm khổ?”
“Không, không đúng!” Chu Minh Đế lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút hoảng hốt tự nói: “Trên người nàng. . . . . . Có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu được, rất thân thuộc! Mỗi lần ờ cùng với nàng cảm giác như Ly nhi trở lại bên cạnh ta một lần nữa. . . ”
Hoàng hậu cúi đầu trầm tư một lát, chậm rãi nói: “Có thể là bởi vì các nàng quá giống mới có thể làm người sinh ảo giác! Hoàng thượng, người đừng uống rượu quá nhiều, sớm nghỉ ngơi một chút, thần thiếp cáo lui.”
Dứt lời, nàng đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
Chu Minh Đế vẻ mặt thương cảm hòa hoãn một chút, nghi ngờ kinh ngạc nói: “Thật sự lại có người giống nhau như hai giọt nước vậy sao? Ánh mắt của nàng, thanh âm của nàng, còn có thần vận của nàng. . . . . . Đây tất cả, chẳng lẽ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. . . . . .”
Tròng mắt đen thâm thúy lóe tinh quang sắc bén, hắn muốn tra một chút, hắn nhất định phải làm rõ ràng, Hạ Vân Hi rốt cuộc là ai, nếu không hắn không cam lòng!
——————————–
Hạ Vân Hi lần nữa trở về cung Hoa Dương, trên dưới đều vui mừng, tiếng cười vui văng vẳng không ngừng, trong cung khắp nơi tràn đầy tiếng cười như chuông bạc và bóng dáng xinh đẹp của nàng.
Tất cả mọi người đều nhìn ra Hoàng Thái Tử thay đổi, mặc dù vẫn là khuôn mặt lạnh lùng khó thân cận, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hạ cô nương, tròng mắt đen lạnh như băng lập tức nhu tình mềm mại.
Lúc trước là Hạ cô nương đuổi, thái tử chạy. Bây giờ lại trở thành thái tử như hình với bóng bồi Hạ cô nương.
Hình ảnh hạnh phúc này không biết làm ghen chết bao nhiêu người.
Ngày này, Hạ Vân Hi lại bướng bỉnh trèo lên đại thụ, gọi tới gọi lui, đang chơi vui vẻ thì đột nhiên sẩy chân một cái, sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Nhưng không sợ, bởi vì ——
“Cẩn thận!” Tiêu Dật Phong vội vàng đỡ nàng, động tác hết sức dịu dàng.
“Không cần phải cẩn thận!” Nàng cười khanh khách khoác cổ hắn, thuận thế hôn trộm hắn một cái.
“Tại sao?” Hắn ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng hỏi.
“Bởi vì chàng nhất định sẽ đỡ được ta mà!” Nàng cười đến hết sức ngọt ngào, Dật Phong luôn xuất hiện lúc nàng cần hắn nhất, thể hiện nhu tình mà nàng khát vọng đã lâu.
Nàng nở nụ cười ngọt ngào mê người, khiến lòng Tiêu Dật Phong lại kích động không thôi. Hắn phát giác mình càng ngày càng thích nàng, yêu nụ cười của nàng, còn có tiếng cười sáng sủa không dứt của nàng.
“Nàng thật bướng bỉnh!” Hắn cưng chiều ngắt mũi nàng, trong mắt màu đen tràn đầy trìu mến.
“Dật Phong, ta rất hạnh phúc!” Ôm hắn, hưởng thụ dịu dàng sự dịu dàng của hắn, Hạ Vân Hi thõa mãn thở dài nói. Nàng lấy được tim của hắn, hạnh phúc rốt cuộc cũng tìm đến nàng.
Tiêu Dật Phong khẽ vuốt ve gò má mềm mại của nàng, như che chở bảo bối trân quý dễ vỡ .
Trước kia, hắn cách xa nàng ngàn dặm, không cho phép nàng đến gần mình, nhưng bây giờ một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng, nhất cử nhất động đều in bóng vào tim hắn, chiếm lĩnh cả trái tim, tâm hồn hắn.
“Nói lại lần nữa, chàng yêu ta!” Hạ Vân Hi ngước đầu, nhìn hắn mỉm cười.
“Ta yêu nàng!” Tiêu Dật Phong cười dịu dàng hơn, nếu nàng thích nghe, vậy hắn sẽ ngày ngày nói cho nàng nghe.
“Yêu bao nhiêu?”
“Rất nhiều!”
“Yêu bao lâu?”
“Cả đời!” Hắn nhẹ nhàng hôn môi nàng.
Hạ Vân Hi thoáng chốc như bị điện giật ,tim đập nhanh không dứt, say mê nhắm mắt lại, nhiệt tình đáp lại hắn.
Dịu dàng như vậy, từng là điều nàng tha thiết ước mơ, hôm nay đã trở thành dễ dàng rồi!
Nhớ lại những ngày trước, mặc dù phải chờ đợi khá lâu, vui buồn đau khổ, nhưng tòa băng sơn này cũng bị nàng hòa tan mất rồi, không phải sao?
“Dật Phong, chúng ta xuất cung đi, có được không?” Nàng ôm vai hắn, làm nũng hỏi.
“Được! Nàng muốn đi đâu chơi?” Hắn yêu thương vỗ vỗ gò má mịn màng của nàng, cười dịu dàng.
“Ngọc Phong Sơn, nghe nói đó là thắng cảnh nổi tiếng trong Bát Đại kỳ cảnh ở kinh thành, ta muốn đi xem một chút!” Kể từ khi nghe Ngữ Yên miêu tả, nàng vẫn muốn đi.
“Đi thôi!” Hắn nắm tay nàng, hai người sóng vai đi ra khỏi cung Hoa Dương.
Cách đó không xa có vài đôi mắt đang mỉm cười, cũng được hưởng lây mùi vị hạnh phúc, thật lòng chúc phúc cho họ.
——————————–
Hạ Vân Hi đi mà quay lại, lập hôn ước với thái tử Tiêu Dật Phong, chuyện này truyền đi rất nhanh.
Trên triều đình không ngừng lên tiếng oán giận, oán trách nhiều hơn chúc phúc, nhưng đây là hoàng thượng hạ chỉ, dù không hài lòng thế nào cũng phải bất đắc dĩ đón nhận sự thật này.
Đến khi sứ giả Tê Thu quốc gửi thư tới, tỏ rõ Tê Thu vương hoàn toàn tha thứ hành động này của thiên triều đế, cũng không truy cứu thêm, hai nước vẫn là hữu nghị chi bang, mọi người mới nhẹ nhõm nở nụ cười, buông được gánh nặng trong lòng, với hôn sự của thái tử cũng không phê bình gì nữa.
Kế tiếp là những ngày bận rộn. Hôn lễ hoàng thất phải chuẩn bị không ít thứ. Chỉ y phục của tân nương tử thôi đã loay hoay người ngã ngựa đổ. Cơ hồ từ đầu đến chân, đều phải làm theo yêu cầu. Trâm hoa, khuyên tai, dây chuyền, trâm cài tóc, như ý, y phục bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Các loại mũ phượng bức rèm che, Kim Ngân thủ trạc. . . . . . Hoàng hậu dẫn theo Tần phi, cả ngày vì ngày vui sắp tới mà chuẩn bị.
Cung Hoa Dương mọi người cũng bận rộn, trong ngoài đều vội, nhưng mọi người ai cũng đều mỉm cười sung sướng.