Một giọng nam khẽ nói: "Quân Tâm, nàng cho ta ôm một cái đi, ôm một cái thôi. Ta thật sự là chịu không nổi, ta thật sự rất nhớ nàng, ngày ngày đêm đêm trong đầu ta chỉ toàn hình bóng của nàng. Ta có thể lên đến vị trí này nhanh như vậy chính là bởi lúc tham gia cung yến có thể gặp nàng. Quân Tâm, chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao?"
Người đàn ông kia nói xong, một lúc lâu sau mới có một giọng nữ vang lên mang theo tiếng nức nở: "Lư Dương Huy, ngươi không cần nói nữa, đáng lẽ ngươi nên quên ta từ lâu, sớm phải lấy vợ sinh con rồi."
"Quên nàng? Quân Tâm, nàng nói nghe thật đơn giản, nếu thật sự có thể quên được nàng thì tốt rồi."
Người đàn ông nói xong thì cười chua chát, nói tiếp: "Quân Tâm, lúc đầu ta cũng cố để quên nàng, chỉ là ta làm không được. Ta dùng đủ mọi cách, mỗi ngày mượn rượu giải sầu, tự biến mình thành một đống bùn nhão, vậy mà chỉ cần nhắm mắt lại liền thấy nàng đang cười với ta."
"Ta không quên được ngày chúng ta gặp nhau trong rừng hoa đào, lại càng không quên được định ước của hai ta sau những lần gặp mặt, những lần mình cùng nhau pha trà, càng không thể nào quên hình ảnh hai ta cầm sắt hòa hợp ngày ấy."
Kể hết tâm sự, nam nhân có chút vội vàng hỏi, "Chẳng lẽ nàng đã quên hết rồi sao Quân Tâm?"
Như bị nam nhân kia cảm hóa, Khương Mạn thấy giọng nữ nghe quen tai kia cũng có chút mất khống chế, khóc nói: "Ta không quên, Lư Dương Huy, ta không hề quên. Mỗi phút mỗi giây hai chúng ta bên nhau ta đều nhớ rõ, chỉ là thế này thì có lợi ích gì chứ? Ta là phi tần hậu cung, ngươi là người có tương lai xán lạn trên triều đình, chúng ta cả đời này đã định sẵn là không thể. Những ký ức đó trừ việc ngày ngày làm ta thống khổ thì còn được tích sự gì nữa? Ký ức càng tốt đẹp thì hiện thực càng khổ sở."
Đoạn đối thoại này đã đánh vỡ hy vọng của Khương Mạn, người phía trước đang lén gặp mặt nam nhân đúng thật là phi tần hậu cung. Chỉ là mặc dù Khương Mạn thấy giọng này có chút quen tai, nhưng suy đi nghĩ lại cũng không nhận ra là giọng của ai, nàng nghĩ hẳn là một phi tần nào đó mà nàng ít tiếp xúc.
Hơn nữa cái tên Quân Tâm này hẳn là khuê danh của phi tần kia, mà chỉ những người nào thân thiết mới có thể gọi khuê danh của nhau, ở hậu cung nàng cũng không thân thiết với ai, cho nên khuê danh của các phi tần nàng một cái cũng không biết.
Hai người bên trong đang tỏ bày tâm sự, ngay lúc Khương Mạn nghĩ Vĩnh An đế sẽ nổi trận lôi đình trực tiếp bắt gian hai người kia thì hắn lại đột nhiên xoay người rời đi.
Vĩnh An đế xanh mặt bước đi rất nhanh, Khương Mạn đi phía sau cúi đầu không dám hé nửa lời, Triệu Toàn Phúc, Vãn Đông và đám người hầu phía sau lại càng im lặng, hận không thể tàng hình luôn.
Vĩnh An đế đi một đoạn rất xa, đến một hồ nước thì dừng lại.
Nhìn mặt hồ thật lâu, Vĩnh An đế mới nói: "Có phải trẫm thất bại quá rồi không?"
Khương Mạn không chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Hoàng thượng tốt lắm, trong mắt thần thiếp Hoàng thượng là một nam nhân tốt hiếm có khó tìm. Diện mạo tuấn lãng, phong thái vô song, hơn nữa còn rất có trách nhiệm, quan tâm con cái, luôn cố hết sức để cho bọn chúng những thứ tốt nhất."
Khương Mạn không phải tâng bốc hay an ủi, nàng thật sự nghĩ như thế. Trên đời này nam nhân có thể làm được đến như vậy thật sự là không có nhiều, huống hồ loại nam nhân cả đời chỉ yêu một người như trong thoại bản vẫn hay nhắc chắc trên đời này chẳng được mấy người, cho nên Khương Mạn thấy Vĩnh An đế thế này đã là một nam nhân tốt hiếm gặp rồi.
Vĩnh An đế quay đầu nhìn về phía Khương Mạn, đôi mắt hạnh thuần khiết của nàng tràn đầy ánh sáng thuần khiết đang nhìn hắn, không có nửa điểm dối trá nào.
Vĩnh An đế bị ánh mắt nhu hòa trong veo ấy làm cho giật mình, nhịn không được vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
Thấy Vĩnh An đế đưa tay ra trước mặt nàng, Khương Mạn cũng chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, ôn nhu nói: "Hoàng thượng, thần thiếp vĩnh viễn không phản bội Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng cần thần thiếp, thần thiếp sẽ luôn ở bên cạnh ngài."
Vĩnh An đế cười cười, thu bàn tay lại rồi nói: "Quay về thôi, yến hội sắp tan rồi."
"Vâng, Hoàng thượng."
Vĩnh An đế và Khương Mạn một trước một sau trở lại cung yến, làm cho không ít người nổi lên suy nghĩ có phải hai người này vừa mới đi cùng nhau không.
Mạnh thị thấy Khương Chỉ đi ra ngoài lâu vậy rồi vẫn chưa quay về đã có chút lo lắng, lúc này thấy Khương Mạn đã trở lại mà vẫn không thấy bóng dáng Khương Chỉ đâu, trong lòng càng thấp thỏm không yên. Nơi này là trong cung, bà chỉ sợ lỡ như đứa cháu dâu này lại đi đâu gây chuyện rồi liên lụy tới nhà mình.
Bà vẫn luôn biết đứa cháu dâu này của mình là một đứa không hiểu chuyện, nếu không phải hiện tại Khương Chiêu viện đang được sủng ái, đứa cháu này lại là em gái của Khương Chiêu viện thì bà đã đưa con dâu của mình cùng tham dự yến hội rồi. Sớm biết thế này thì lúc đầu đã không nghe lời lão phu nhân mang cái đưa phiền phức này đi, bây giờ yến hội cũng sắp tan rồi mà cũng không biết nó đã chạy đi đâu.
Mạnh thị một bên sai nha hoàn của mình đi tìm Khương Chỉ, vừa thầm cầu nguyện Khương Chỉ không gây ra rắc rối gì.
Sau khi Khương Mạn ngồi về chỗ của mình, nàng âm thầm đánh giá các phi tần đang ngồi ở đây, xem có ai đã rời đi trước. Nhìn một vòng, Khương Mạn phát hiện ra đã có khá nhiều người rời đi, trên thì có Vi Đức phi, Quý Chiêu dung và Hồ Tu viện đang mang thai đều đã đi, thấp hơn thì có Tô Tiệp dư, Mạnh Tiệp dư, Hạ Bảo lâm và vài người nữa cũng không thấy đâu.
Vĩnh An đế trở lại cung yến ngồi chưa được bao lâu đã rời đi.
Thái hậu cũng rời đi ngay sau Vĩnh An đế, sau đó đám người Giang Quý phi cũng lần lượt rời khỏi. Khương Mạn đợi một lát, thấy Cao Hiền phi và Phùng Chiêu nghi đã đi rồi mới đứng dậy.
Trên mặt Khương Mạn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã có vô số suy đoán, vừa rồi rốt cuộc người kia là ai?
Những phi tần có địa vị cao vừa đi, cung yến cũng tan. Trước khi tất cả mọi người đi hết thì Mạnh thị cũng đã đợi được tiểu nha hoàn vừa đi tìm Khương Chỉ, nhưng nhìn vẻ mặt tiểu nha hoàn này tái nhợt, thoạt nhìn hoang mang hoảng hốt, vừa nhìn đã biết có chuyện.
Mạnh thị vội vàng mở miệng hỏi: "Đã tìm được người chưa?"
Tiểu nha hoàn gật gật đầu, "Tìm thấy rồi, phu nhân, vừa nãy nô tì ở ngoài đình thấy tam thiếu nãi nãi đang quỳ, hình như là bị ai phạt."
Nha hoàn Mạnh thị mang theo cũng là một người thông minh, lúc tìm được Khương Chỉ thấy Khương Chỉ đang bị hai thái giám vả miệng liền biết chắc hẳn là Khương Chỉ đã đụng phải quý nhân nào rồi, nha hoàn này liền nhét cho hai thái giám ấy một cái hà bao mới nghe ngóng được mọi chuyện đã xảy ra.
Tiểu nha hoàn nghe xong mọi chuyện thì chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỳ lên mặt đất, nói lời tạ ơn với hai thái giám kia xong liền vội vàng chạy đi tìm Mạnh thị.
Mạnh thị nghe xong, nhất thời khuôn mặt như tờ giấy vàng.