Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 43: Hồ Mỹ nhân



Khương Mạn nhìn mấy cái trâm nạm ngọc trước mắt, tùy ý chỉ một cái, nói: "Vậy thì dùng cái này đi."

Lúc này Liễm Thu mới ý thức được Khương Mạn vừa thất thần, nàng vừa giúp Khương Mạn cài trâm, vừa nói: "Ban nãy chủ tử đang nghĩ gì thế?"

"Ta đang nghĩ về Mạnh Tiệp dư." Khương Mạn nói.

"Mạnh Tiệp dư?" Trong giọng nói của Liễm Thu mang chút mơ hồ, vừa rồi nàng nói nhiều như vậy, thế nào mà chủ tử lại nghĩ về Mạnh Tiệp dư đến xuất thần như vậy? Mặc dù Mạnh Tiệp dư bị tổn thương đến xương, nhưng chỉ cần hảo hảo tu dưỡng một khoảng thời gian sẽ tốt lên, cũng sẽ không lưu lại tai họa ngầm gì.

Chẳng lẽ là bởi vì lúc Mạnh Tiệp dư mới tiến cung từng ở Ngọc Phù uyển sao? Vậy thì Bạch Tài nhân kia lúc mới vào cung cũng ở Ngọc Phù uyển, thậm chí ở còn lâu hơn cả Mạnh Tiệp dư. Mặc dù có vài chuyện năm trước Bạch Tài nhân đã làm thực sự làm người khác rất chán ghét, nhưng tốt xấu gì các nàng cũng coi như có chút qua lại. Tuy nói Mạnh Tiệp dư đã từng ở Ngọc Phù uyển, nhưng nàng ta cùng chủ tử các nàng nói chuyện với nhau chắc còn chẳng đến mười câu.

Liễm Thu nghĩ thế nào liền hỏi thế nấy.

Khương Mạn lắc đầu, "Không phải là vì cái này."

Chẳng qua là nàng đột nhiên nghĩ tới lúc mới vào cung Mạnh Tiệp dư có giao hảo với Điền Bảo lâm, lúc ấy Điền Bảo lâm bệnh thành như vậy mà Mạnh Tiệp dư cũng không cho nàng ta nhiều thêm một ánh mắt, như vậy có thể thấy Mạnh Tiệp dư chắc sẽ không phải loại người vì cứu người khác mà để mình bị thương nặng, làm sao lại bởi vì cứu Phùng Chiêu nghi mà để cho mình tổn thương tới xương chứ?



Dù sao Khương Mạn luôn cảm thấy là lạ.

Đúng lúc ấy thì Vãn Đông vén rèm đi vào, "Chủ tử, hình như các vị cung chủ đều đi đến Minh Sắt Cung, chúng ta có nên đi hay không ạ?" Tống Tu nghi đã sinh cả đêm, bây giờ đứa bé vẫn chưa ra, hơn nữa sự việc tối qua không ai ngờ tới, theo lý các nàng nên tới thăm một chút.

Hơn nữa, lúc này Hoàng thượng vẫn còn ở Minh Sắt Cung, lúc này các nàng đến Minh Sắt Cung thể hiện chút quan tâm cũng có thể ở trước mặt Vĩnh An đế tìm cảm giác tồn tại.

Cho nên, sau một hồi cân nhắc, mấy vị chủ tử kia không hẹn mà cùng nhau đến Minh Sắt Cung.

Khương Mạn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu mọi người đều đi, vậy chúng ta cũng đi đi."

Liễm Thu mở miệng nói: "Nếu muốn ra ngoài, chủ tử có muốn đổi một bộ y phục khác và trang điểm lại không? Hơn nữa người vẫn chưa ăn sáng đâu."

Hôm nay Khương Mạn mặc một cái áo màu đỏ tươi, bên dưới mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, trông vừa trong trẻo lại vui mắt, bất quá bộ y phục này có chút cũ, mặc ở trong nhà thì không có vấn đề gì, nhưng muốn đi ra ngoài tốt nhất vẫn là đổi một bộ y phục khác.

Khương Mạn cúi đầu nhìn bộ y phục mình đang mặc một chút, lắc đầu nói: "Được rồi, không cần đổi, chúng ta đi muộn quá cũng không hay, cứ như vậy đi thôi."

Liễm Thu nghe vậy cũng không đề cập đến chuyện này nữa, nhưng nàng vẫn nói: "Chủ tử, dù sao đồ ăn sáng thì người vẫn phải ăn một chút."

"Một bữa không ăn cũng không có vấn đề gì, bây giờ ta không ăn." Khương Mạn nói xong liền chuẩn bị ra cửa.

Hai người Liễm Thu cùng Vãn Đông vội vàng áo khoác để Khương Mạn mặc thêm, người còn lại thì đi lấy một khối than đang đỏ rực để vào lò sưởi tay hình bát giác, lại thêm lớp bọc bên ngoài, cầm ở trong tay rất ấm áp.

Sau khi thu thập thỏa đáng Khương Mạn vội vàng dẫn Vãn Đông đến Minh Sắt Cung, còn Liễm Thu thì ở lại Ngọc Phù uyển.

Lúc này, trong ngoài điện tiếp khách của Minh Sắt Cung đã có không ít người, bất quá ba người Vĩnh An đế, Giang Quý phi và Vi Đức phi đều không ở đây, hẳn là đang ở trong nội thất, Khương Mạn vừa đến liền có người chú ý đến nàng.



"Ai nha, muội muội làm sao mà lúc này mới đến a?" Người nói chính là Du Tiệp dư, trong giọng nói êm ái mang chút trách móc.

"Tỷ tỷ." Khương Mạn tiến lên hành lễ với Du Tiệp dư, ôn nhu nói: "Muội muội có chút tham ngủ, sau khi tỉnh lại nghe chuyện này liền chạy tới, thật sự không thể sánh bằng người luôn luôn chú ý đến Tu nghi nương nương như tỷ tỷ."

Thần sắc Du Tiệp dư biến đổi mấy lần, nhưng vẫn cười như cũ, nói: "Thế muội muội đúng thật là hơi tham ngủ rồi, dẫu sao cũng không chỉ một mình ta tới sớm, các tỷ muội của các cung cũng đã sớm tới rồi."

Khương Mạn cười gật đầu, "Mọi người đều rất quan tâm Tu nghi nương nương."

Du Tiệp dư nghiêng đầu một cái, mặt đầy vô tội nói: "Lời này của muội muội, mọi người đều rất quan tâm đến Tống tỷ tỷ nên mới tới sớm, em gái tới muộn thế này là bởi vì không quan tâm Tống tỷ tỷ sao?"

"Lời này của tỷ tỷ sai rổi, muội muội dĩ nhiên cũng rất quan tâm Tu nghi nương nương, nhưng tin tức của muội muội không đủ nhanh, mới vừa biết Tống Tu nghi động thai sinh non liền trực tiếp tới, ngay cả quần áo còn chưa kịp thay đây, tỷ tỷ sao có thể nói muội muội không quan tâm Tu nghi nương nương chứ?" Khương Mạn nói xong còn bồi thêm một câu: "Nếu như tỷ tỷ cứ cứng rắn nói muội muội không quan tâm đến Tu nghi nương nương thì muội muội cũng không thể nói gì được."

Nụ cười trên mặt Du Tiệp dư phai nhạt mấy phần, "Trước kia tại sao lại không phát hiện muội muội lại có tài ăn nói đến thế chứ?"

Khương Mạn ổn định nói: "Trước kia tỷ tỷ và muội muội ít gặp, đương nhiên sẽ không biết muội là người như thế nào. Cũng may sau này cuộc sống còn dài, tỷ tỷ có thể từ từ tìm hiểu muội."

Du Tiệp dư gật đầu đồng ý: "Muội muội nói đúng, cuộc sống sau này vẫn còn dài." Để xem sau này thế nào.

Mắt thấy Du Tiệp dư trách cứ bị Khương Mạn không nặng không nhẹ phản lại, Sở Bảo lâm vốn chuẩn bị ra gây chuyện hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt.

Khương Mạn coi như không nghe thấy, dẫn Vãn Đông ngồi xuống bên cạnh Hồ Mỹ nhân cùng Lữ Mỹ nhân. Lữ Mỹ nhân nhàn nhạt nhìn Khương Mạn một cái liền nghiêng đầu, Khương Mạn cũng không có ý chào hỏi với nàng ta.

Ngược lại là Hồ Mỹ nhân cùng Khương Mạn gật đầu một cái, Khương Mạn cũng lễ phép hướng nàng cười một tiếng.



Thỉnh thoảng Hồ Mỹ nhân đánh mắt nhìn Khương Mạn, một lát sau có thể là do cảm thấy Khương Mạn khá hiền hòa, liền đến gần nói chuyện với Khương Mạn: "Ngươi có nghe nói không? Tối hôm qua không phải chỉ riêng Tu nghi nương nương, trong cung cũng có mấy người khác gặp chuyện."

Khương Mạn không muốn làm thân với người không quen biết, liền nói: "Tối hôm qua ta ngủ trễ, mở mắt một cái liền nghe nói Tu nghi nương nương muốn sinh, tất cả mọi người đều đến Minh Sắt Cung, ta liền vội vàng chạy tối, ngược lại vẫn chưa nghe nói đến cái này."

Nghe Khương Mạn nói không biết, Hồ Mỹ nhân nói: "Nghe nói Phùng Chiêu nghi, Mạnh Tiệp dư, Tô Sung viện và Bạch Tài nhân đều bị thương, ngươi không phát hiện bọn họ đều không tới sao?"

Khương Mạn quét mắt nhìn một vòng, gật đầu nói: "Quả thật là vậy."

"Cũng không biết ai mất trí như vậy, lại đổ bát dầu mỡ trên đường đi." Hồ Mỹ nhân tiếp tục nói: "Cũng không biết Tống Tu nghi thế nào, lúc đó ta nghe cung nhân bên trong nói là Tống Tu nghi đã không còn khí lực nữa rồi."

Khương Mạn lại nghe ra trong giọng nói của Hồ Mỹ nhân có mấy phần thật tâm lo lắng, cũng không biết có phải là nàng ta giả bộ quá tốt hay không.

Khương Mạn cười an ủi nàng một câu, "Tống Tu nghi cát nhân ắt có thiên tướng, huống chi còn có Hoàng thượng ở bên ngoài trông nom, Hoàng thượng là chân mệnh thiên tử đương nhiên sẽ che chở cho Tống Tu nghi và đứa bé trong bụng tỷ ấy."

Hồ Mỹ nhân nghe vậy liền nở một nụ cười thật sâu với Khương Mạn, nói: "Ngươi nói đúng."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv