Tiểu Quý quả nhiên không nhịn được bao lâu, cậu ta đứng ở hành lang chờ Lý Trình Tú tan việc.
Ngày đó Lý Trình Tú tan làm rất muộn. Có vẻ như vì ngày 1 tháng 5 được nghỉ nên tất cả mọi người đều muốn hoàn thành cho xong tất cả công việc. Ngay cả người chuyển phát nhanh cũng phải nghỉ hai ngày, vì vậy cho nên đoạn thời gian này đặc biệt bận rộn.
Mặc dù công ty của họ nhỏ nhưng các khoản thu chi vẫn đặc biệt phức tạp. Vào thời điểm này, trên thực tế, một người căn bản không thể làm hết được. Ông chủ của họ rất đặc biệt không muốn ‘bồi dưỡng’ cho một kế toán viên. Lý Trình Tú ở trong văn phòng vài ngày nay đến hoa mắt chóng mặt, ngay cả đi vệ sinh cũng là lãng phí thời gian.
Sau vài ngày liên tiếp như vậy, cơ thể cậu cảm thấy hơi lảo đảo, đi bộ cũng nghiêng nghiêng ngả ngả, hoàn toàn không đủ sức đối phó với Quý Nguyên Kỳ. Khi nhìn thấy cậu ta cũng chỉ liếc nhẹ một cái.
Quý Nguyên Kỳ hơi oán trách nói, “Tại sao anh lại tan làm muộn vậy hả?”
Sau khi thấy Lý Trình Tú không trả lời, vẻ mặt cậu ta hơi căng cứng lại. Cậu ta mặt dày đi theo vào cửa, sau đó nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng lại, thốt lên một câu: “Tôi xin lỗi.”
Lý Trình Tú liếc cậu ta một cái, thở dài.
Tiểu Quý tự hiểu phải ngồi xuống trước bàn ăn: “Anh ăn cơm chưa? Anh có đói không?” Sau đó nhìn Lý Trình Tú một cách đáng thương nói: “Tôi đói.”
Lý Trình Tú vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, miễn cưỡng xoa xoa mi tâm, sau khi ngồi một lát cậu đứng dậy nấu ăn.
Quý Nguyên Kỳ có lẽ cũng thấy cậu trông rất mất tinh thần, đi qua hỏi cậu: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Trình Tú lắc đầu: “Không sao đâu, hơi mệt.”
Quý Nguyên Kỳ ngoẹo cổ nhìn anh: “Nếu không thì tôi nấu cho nhé?”
Lý Trình Tú mỉm cười: “Cậu thì làm được gì chứ. Ngồi xuống, tôi sẽ làm xong nhanh thôi.”
Biểu cảm của Quý Nguyên Kỳ thoáng giãn ra, sự căng thẳng vừa nãy dường như cũng trượt ra khỏi đầu. Cậu ta đùa giỡn nói: “Lý Trình Tú, anh thực sự rất đảm đang.”
Trong khi hai người đang ăn, Quý Nguyên Kỳ mặt mày hớn hở nói về một trận bóng đặc biệt thú vị cậu ta mới xem trên TV ngày hôm nay. Lý Trình Tú đột nhiên hỏi: ” Tiểu Quý, khi nào cậu sẽ về nhà?”
Quý Nguyên Kỳ cứng đờ một lúc, đặt đũa xuống: “Anh đuổi tôi đi?”
“Tôi? Tôi không đuổi cậu. Nhưng sớm hay muộn gì, cậu cũng sẽ phải về nhà chứ?”
Quý Nguyên Kỳ bĩu môi: “Về nhà cũng chả được tích sự gì. Tôi ở chỗ này tốt vô cùng, không ai quản lý.”
Lý Trình Tú nghiêm mặt: “Sớm hay muộn, cậu sẽ phải về nhà”.
Quý Nguyên Kỳ kéo mặt xuống lườm anh: “Anh không phải đang đuổi tôi à? Tôi đã xin lỗi anh rồi, tại sao anh lại hẹp hòi đến vậy?”
Lý Trình Tú cũng đặt đũa xuống: “Không liên quan tới chuyện đó.”
Quý Nguyên Kỳ suy nghĩ một lúc, “Nếu không… anh về với tôi đi?”
Lý Trình Tú cảm thấy đau đầu.
Quý Nguyên Kỳ đột nhiên phấn khích, “Thật đấy! Anh có thể về nhà với tôi, anh đến nhà tôi… làm đầu bếp đi? Đảm bảo anh sẽ kiếm được nhiều hơn công việc anh đang làm bây giờ. Thế nào?”
Lý Trình Tú lắc đầu: “Đừng đùa nữa.”
Khuôn mặt của Quý Nguyên Kỳ lại trầm xuống, cậu ta lẩm bẩm: “Nếu tôi về sẽ không được ăn những món anh làm nữa.”
Lý Trình Tú nghe lời này trong lòng có chút mềm, cậu nói khẽ: “Trong tương lai cậu có thể đến gặp tôi.”
Quý Nguyên Kỳ “hừ” một tiếng, sắc mặt rất xấu: “Anh chỉ muốn tôi rời đi sớm thôi, như vậy thì anh sẽ được thoải mái. Không phải nấu ăn cho tôi, anh có thể đến nối lại tình xưa với người bạn trai cũ của mình.”
Lời này có chút khiến người khác tổn thương. Lý Trình Tú muốn bác bỏ, nhưng cậu thực sự rất mệt mỏi, quá lười để nói chuyện bất kỳ lời nào, trực tiếp vùi đầu vào ăn.
Quý Nguyên Kỳ cũng biết mình lại nói sai chuyện, nhưng cậu ta không thể nhịn được.
Cậu ta thực sự không biết mình muốn gì với người trước mặt. Cậu ta chỉ biết mình thích cuộc sống như hiện tại, thích ở bên cậu. Cậu ta không muốn ai làm phiền họ, cũng không muốn phải chia sẻ với người khác.
Nếu Lý Trình Tú chỉ nấu ăn cho cậu ta mà cậu ta có thể chiếm hữu tất cả thời gian rảnh rỗi của cậu thì tốt biết bao.
Cậu ta vốn còn cho rằng hai người có thể hòa thuận sống chung với nhau trong một thời gian dài. Cho đến khi người đàn ông kia xuất hiện, cậu ta thấy đôi mắt của Lý Trình Tú tràn đầy tình cảm. Kiểu ánh mắt đó chứng minh mối quan hệ giữa hai người là hoàn toàn khác thường.
Khi đó cậu ta mới đột nhiên phát giác, Lý Trình Tú không phải của cậu ta. Cậu có một quá khứ, một người khác, một quá khứ không liên quan gì đến cậu ta.
Trong mắt Lý Trình Tú, cậu chỉ là “hàng xóm”.
Cậu ta có cảm giác Lý Trình Tú sắp bị cướp đi, nhưng cậu lại không biết phải làm gì. Cậu ta đang nếm trải nỗi mất mát và sự thất bại chưa từng có.
Quý Nguyên Kỳ bí mật nhìn vào đôi lông mi đang rủ xuống của Lý Trình Tú, đột nhiên dư vị khi hai làn môi chạm vào nhau ùa trở về khiến trái tim cậu ta đập mạnh như sấm đánh vậy.
Ngay trước kỳ nghỉ tháng năm, Lý Trình Tú về cơ bản đã kiệt sức hoàn toàn, cả ngày đều mơ mơ hồ hồ.
Cậu không biết mình đã về nhà như thế nào. Vừa vào cửa đã ngã gục xuống ghế sofa. Cậu cảm thấy cơ thể mình rất nóng, mí mắt nặng trĩu đến nỗi không thể mở ra được.
Khi Thiệu Quần đi làm về sớm, hắn thấy cửa nhà của Lý Trình Tú không đóng, trong nhà phát ra tiếng chó sủa ầm ĩ.
Trái tim hắn nhảy lên nhảy xuống, hắn ngập ngừng dò xét gọi trước cửa: “Trình Tú?”
Khi hắn bước vào nhà, Lý Trình Tú đang ngã gục xuống ghế sofa, mặt đỏ bừng đầy bất thường, Trà Bôi nhỏ đang ở cạnh gọi cậu.
Trong lòng Thiệu Quần thắt lại một chút. Hắn vội vã sờ vào mặt cậu, vừa sờ một cái đã thấy quả nhiên là nóng đến dọa người.
Hắn bế người lên, lao ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Quý Nguyên Kỳ đang vỗ bóng đi lên cầu thang. Ngay khi nhìn thấy hắn, cậu ta sững người một lúc rồi hét lên: “Chết tiệt! Sao anh lại như âm hồn không tan thế, anh muốn làm gì?”
Thiệu Quần không có thời gian để cãi vã với cậu ta: “Anh ấy bị sốt. Cậu đóng cửa lại đừng để con chó chạy đi.” Vừa nói vừa vòng qua cậu ta chạy xuống cầu thang.
Quý Nguyên Kỳ nhìn Lý Trình Tú đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, biết cậu thực sự có vấn đề liền nhanh chóng đóng cửa nhà lại rồi chạy xuống lầu theo Thiệu Quần.
Nơi này có mật độ dày đặc, chỗ đậu xe đặc biệt khó tìm. Thiệu Quần lần nào cũng phải đỗ xe cách xa hai hoặc ba trăm mét. Lúc này hắn vội vàng ôm một người chạy, sau một lúc đã đổ đầy mồ hôi trên mặt.
Quý Nguyên Kỳ nhìn con mắt đỏ bừng của hắn, không nhịn được mà nói: “Anh đưa anh ấy cho tôi.”
Thiệu Quần không nhấc mí mắt lên cãi vã nữa, chạy thẳng ra xe, ném cho Quý Nguyên Kỳ cái chìa khóa từ trong túi: “Cậu có thể lái xe không?”
Quý Nguyên Kỳ “hừ” một tiếng: “Tất nhiên là có.”
Thiệu Quần trầm giọng nói: “Vậy thì nhanh lên.”
Quý Nguyên Kỳ mở cửa sau cho hắn. Sau khi Thiệu Quần đưa Lý Trình Tú vào, cậu ta cũng vào theo hắn. Hắn vừa đi vừa hỏi người qua đường xem con đường dẫn đến đến bệnh viện gần nhất, vừa thúc giục Quý Nguyên Kỳ lái xe.
Đứa trẻ này hơi có không phục khi phải lái xe còn Lý Trình Tú lại nằm trong vòng tay của người đàn ông khác, nhưng rõ ràng trước mắt không phải là lúc để tranh luận về loại chuyện này.
Khi lái xe, cậu ta không nhịn được nhìn về phía sau từ gương chiếu hậu.
Chỉ thấy trên mặt người kia ướt đẫm mồ hôi. Hắn cẩn thận đặt Lý Trình Tú vào một tư thế thoải mái nhất có thể, nhẹ nhàng kiểm tra nhiệt độ của cậu. Mỗi một cái nhìn đều mang theo sự cẩn thận và thương tiếc.
Trong lòng Quý Nguyên Kỳ có một cảm giác gì đó không nói nên lời.
Khi hai người này ở cùng nhau dường như có một loại gắn bó chặt chẽ đến mức cậu ta cảm thấy ai đứng đứng cạnh họ cũng tự động trở thành người ngoài cuộc. Cậu ta gần như không thể tìm ra bất kỳ khe hở nào.
Sau khi xe lái đến bệnh viện, Thiệu Quần vẫn ôm người lao vào trong phòng, ra lệnh cho Quý Nguyên Kỳ đi đăng ký sổ.
Quý Nguyên Kỳ đã từng có một bác sĩ gia đình trong nhà, gia đình sinh bệnh gì cũng có bác sĩ tới. Ngay cả khi cần phải nhập viện, cậu ta cũng không phải đăng ký. Đối với cụm từ “đăng ký” này, cậu ta chưa bao giờ nghe qua, nhất thời chỉ biết ngây người đứng đó.
Thiệu Quần sốt ruột liếc cậu ta một cái, đặt Lý Trình Tú lên băng ghế rồi chạy khắp nơi chờ các thủ tục được hoàn thành xong, sau đó đưa Lý Trình Tú vào phòng đơn.
Cảm lạnh thực ra không cần phải nhập viện. Chỉ là Thiệu Quần không muốn Lý Trình Tú ở trong một môi trường bẩn thỉu nên mới kiên trì đưa tới bệnh viện.
Khi y tá đến truyền nước biển cho Lý Trình Tú, Thiệu Quần mới tính là xong việc, ngồi trên giường nhìn cậu.
Quý Nguyên Kỳ mím môi ngồi cạnh hắn, trong mắt đều là sự không cam lòng.
Cậu ta không thể không nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu chính mình đưa Lý Trình Tú đến bệnh viện.
Cậu ta không chỉ không có tiền mà còn không biết phải làm gì với những thủ tục lộn xộn này, sợ là chỉ biết vội vàng ôm người.
Cậu cảm thấy mình hoàn toàn không thể so sánh với người này.
Cậu ta luôn rất tự cao về bản thân mình, nhưng trong một loạt những chuyện liên quan đến Lý Trình Tú, cậu lại nếm mùi thất vọng khắp mọi nơi.
Mối quan hệ giữa Lý Trình Tú và người này đã khiến cậu ta sinh ra loại lúng túng khi bị đẩy ra ngoài. Bây giờ Lý Trình Tú bị bệnh, là lúc cậu yếu đuối nhất, cậu ta lại thua thêm một trận nữa. Bảo sao… Bảo sao Lý Trình Tú không thích cậu…
Vừa nghĩ tới đây, Quý Nguyên Kỳ thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn.
Cậu ta luôn từ chối chấp nhận lý do Lý Trình Tú không thích cậu là vì cậu chưa đủ tốt, nhưng bây giờ phải nếm trải một chút tự ti trước mặt người này khiến cậu ta không thể không trốn tránh khả năng này nữa.
Quý Nguyên Kỳ nhìn hai người trước mặt. Cảm giác người ngoài vô cùng mạnh mẽ này khiến cậu ta vừa buồn vừa bất đắc dĩ.
Thiệu Quần đột nhiên ngước đầu lên nhìn cậu ta: “Cậu về nhà lấy cho Trình Tú vài bộ quần áo để anh ấy thay, sau đó nhớ cho chó ăn.”
Quý Nguyên Kỳ lườm hắn, nghĩa là tại sao hắn lại sai khiến cậu.
Thiệu Quần hừ lạnh một tiếng: “Cậu thứ nhất là không có tiền, thứ hai là cái gì cũng không hiểu. Nếu Trình Tú cần thứ gì đó, cậu định dùng gì ở đây?”
Mặt của Quý Nguyên Kỳ đỏ lên nhưng cậu ta lại không thể bác bỏ một câu nào vì bên kia đã đúng.
Thiệu Quần mở túi sau của Lý Trình Tú ra, chìa khóa quả nhiên ở đây. Hắn lôi chìa khóa ra rồi ném nó cùng với chìa khóa xe của mình cho Quý Nguyên Kỳ. “Nhanh lên.”
Quý Nguyên Kỳ nắm chìa khóa, do dự hồi lâu, cuối cùng mới trợn mắt nhìn hắn, đứng dậy rời đi.
Sau khi Quý Nguyên Kỳ rời đi, bả vai của Thiệu Quần rũ xuống ngay lập tức, sự bình tĩnh trên mắt lập tức biến mất.
Hắn nằm nửa người trên giường, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Lý Trình Tú. Sau khi hôn xong một cái, lại không nhịn được mà hôn thêm cái thứ hai, thứ ba.
Đó đều là những nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận và dè dặt, dường như trước mắt hắn là một thứ đồ mong manh dễ vỡ vậy.
Thiệu Quần mỉm cười cay đắng, lẩm bẩm: “Sau này sẽ không còn cơ hội nữa nên phải tranh thủ hôn thật nhiều mới được.”
Hắn vuốt tóc trên trán của Lý Trình Tú, để lộ khuôn mặt trắng nõn mà tràn đầy mệt mỏi, cẩn thận nhìn thật kỹ.
Người này luôn khiến hắn mê muội bởi vẻ ngoài yếu đuối của mình, khiến hắn nhất thời quên mất giấu trong vẻ ngoài ấy là một tâm hồn bướng bỉnh quật cường biết bao.
Hắn biết cuộc sống của cậu rất khó khăn và mệt mỏi nhưng ngay cả khi phải làm việc cực khổ bao nhiêu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không thỏa hiệp với hắn.
Kể cả có khóc lóc cầu xin đi chăng nữa, hắn cũng không thể đổi lấy sự lệ thuộc của người này. Bất kể hắn muốn chăm sóc cho cậu bao nhiêu, muốn tốt với cậu như thế nào, hắn đều bị từ chối. Cảm giác bất lực này thực sự quá đau đớn.
Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ khi Lý Trình Tú hôn mê như thế này thì cậu mới không phòng bị hắn, không làm hắn tổn thương từ trong ra ngoài.
Thiệu Quần cứ vừa quan sát vừa vuốt ve như vậy. Hắn mong đợi có thể thông qua việc chạm vào Lý Trình Tú mà rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại ngày một gần hơn. Hắn cảm thấy mình đã bị Lý Trình Tú làm tổn thương đến tê liệt cảm xúc, chỉ cần hưởng chút hơi ấm là đã cảm thấy đủ rồi. Đáng giá lắm, ngay cả khi hắn chỉ có thể ở bên cạnh cậu, hắn vẫn cảm thấy hài lỏng.
Thiệu Quần cảm thấy mũi mình hơi chua.
Hắn biết mình không thể phàn nàn với ai, cũng không thể oán trách ai.
Nếu hắn biết một ngày nào đó mình sẽ yêu người này đến vậy, hắn sẽ đỡ tốn bao nhiêu công sức?
Chính hắn đã hủy hoại mối quan hệ này bằng đôi tay của mình. Hắn hối hận tới nỗi muốn tự sát. Bởi vì khi hắn dám thừa nhận hắn yêu cậu sau đó thay đổi vị trí giữa hai người mà nghĩ lại những gì hắn đã làm với Lý Trình Tú. Lúc ấy hắn mới hiểu rõ mình đã tổn thương Lý Trình Tú tới mức nào. Những chuyện hắn đã làm con mẹ nó khốn kiếp đến đâu.
Hắn muốn chuộc lỗi, muốn quay lại với Lý Trình Tú mặc dù hắn không biết con đường này sẽ đi được bao xa và bao lâu. Nhưng những gì đã được Thiệu Quần hắn nhận định thì nhất định sẽ không có chuyện từ bỏ. Hắn đã phá vỡ thứ tình cảm trân quý nhất của đời mình. Vì vậy hắn phải cố gắng hợp chúng lại thành một, ngay cả khi phải tốn cả đời, hắn cũng muốn liều mạng kéo cậu về.
Thiệu Quần cầm tay Lý Trình Tú, ánh mắt quyến luyến không ngừng lưu lại trên khuôn mặt bất động của cậu.
Sau khi Tiểu Quý trở về nhà, cậu ta vẫn vô cùng tức giận, đầu óc rối tung lên.
Cậu ta đến nhà Lý Trình Tú, đóng gói một số quần áo, cho Trà Bôi ăn một ít thức ăn cho chó.
Khi cậu ta ra ngoài, cậu ta thấy bóng rổ của mình vẫn bị ném ở hành lang, cho nên cậu ta nhặt nó lên, định ném vào nhà.
Vừa nhét chìa khóa vào khóa cửa thì đột nhiên cậu ta cảm thấy hơi sai sai, lúc này cậu ta mới kịp phản ứng. Đèn trong nhà đang sáng, hơn nữa cánh cửa cũng không bị khóa.
Cậu ta sửng sốt vài giây, cậu ta không thể nhớ nổi mình đã tắt đèn khóa cửa trước khi rời đi chưa.
Đang do dự thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra, bốn người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện trước mặt anh ta.
Sắc mặt Quý Nguyên Kỳ thay đổi, hung hăng đập mạnh bóng rổ xuống đất.
Người đứng đầu kính cẩn nói: “Thiếu gia, chúng tôi tới đón cậu về nhà.”