Thiệu Quần híp mắt hít thuốc lá, chậm rãi buông tay, cười nói, “Đây là phòng của tôi, sao tôi lại không có chìa khóa chứ?.”
Lý Trình Tú không biết phản bác như thế nào, trong lòng thực sự không thoải mái, Đặc biệt là khi liên tưởng đến lời Trương quản lý nói hôm nay.
Thiệu Quần ném thuốc lá vào trong cái gạt tàn, đi tới chỗ cậu, cúi người hôn hôn mặt cậu, “Hôm nay tại sao lại một mực tắt máy.”
“Đi làm, phải tắt máy.”
“Mỗi ngày anh đều tan tầm trễ như vậy à?” Thiệu Quần nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng gần mười một giờ rồi.
” Không. Có ca sáng, ca tối.”
“Tôi đợi anh tới tận bây giờ đó.”
Lý Trình Tú kinh ngạc nhìn hắn, “Cậu, chờ tôi?”
“Dĩ nhiên, tôi muốn ăn cơm cùng anh, kết quả bây giờ anh mới về.”
” Cậu ăn cơm chưa?”
“Anh nói xem.” Thiệu Quần chỉ chỉ chỉ cái mâm đơn.
Lý Trình Tú giơ túi nilon trong tay lên “Tôi có thức ăn, bỏ túi.”
Thiệu Quần cau mày nói, ” Anh để tôi ăn uống đồ thừa của người khác?”
Lý Trình Tú nhẹ nhàng nói, “Tôi nấu cơm cho cậu nhé.”
“Không cần.” Thiệu Quần đi lên ôm eo cậu, “Tôi đã ăn rồi.” Hắn ngửi cái cổ của Lý Trình Tú một cái, sau đó liền cau mày nói, “Lại mùi khói dầu đầy người rồi, nhanh đi tắm đi.”
Lý Trình Tú có chút ngượng ngùng đẩy hắn ra, xoay người muốn đến phòng tắm.
Thiệu Quần kéo cánh tay cậu, “Chờ chút, tôi tắm cùng anh.”
Lý Trình Tú lập tức đỏ mặt, “Không tốt lắm đâu…”
“Cũng không phải là chưa từng tắm chung mà.” Thiệu Quần mạnh mẽ kéo cậu vào phòng tắm, híp mắt uy hiếp nói, “Không cho chạy, biết điều nán lại, tôi sẽ không có ý định làm cái chuyện bậy bạ gì, nếu anh dám lộn xộn, tôi không bảo đảm được đâu.”
Lý Trình Tú không cưỡng lại được hắn, ba phút sau liền bị hắn lột sạch. Hai người đứng dưới vòi hoa tắm, Thiệu Quần mặc dù chỗ nào nên sờ đã sờ, chỗ nào nên hôn cũng đã hôn, nhưng cuối cùng vẫn không làm tới bước cuối cùng. Phía sau Lý Trình Tú không tốt lắm, vừa đụng vào liền tránh tránh né né, Thiệu Quần cũng cảm thấy hơi mất hứng.
Hai người tắm xong, Thiệu Quần trực tiếp mặc quần áo ngủ từ trong tủ ra, trong phòng tắm bày đầy chai chai lọ lọ Lý Trình Tú chưa từng thấy bao giờ, Thiệu Quần tự nhiên như thể đây là nhà hắn vậy.
Lý Trình Tú bối rối, đứng ở dọc giường nhìn Thiệu Quần đang thoải mái nằm trên cái giường to lớn.
Thiệu Quần đưa tay ra mời cậu,”Cũng hơn mười một giờ rồi, anh không mệt hả, lên đây đi.”
“Cậu...”
“Thế nào?”
Lý Trình Tú trầm mặc.
Thiệu Quần là như vậy là chuyện đương nhiên, thậm chí ngay cả ngủ lại cũng không cần hỏi ý kiến của cậu.
Đây đúng là nhà của hắn, nhưng mà lúc đó hắn đã nói như thế nào, đây là hắn cho ông chủ cậu thuê, ông chủ cậu cho cậu coi như nhà trọ của công nhân viên. Sao hắn có thể muốn vào thì vào, muốn ở thì ở như vậy chứ?
Cậu cảm thấy có chút thương tâm, bao nhiêu năm qua, cậu đã có thói quen với sự thiếu tôn trọng của mọi người cho mình, nhưng trong khoảng thời gian sống chung này đã khiến cậu cho rằng Thiệu Quần không giống vậy, khiến cho cậu nghĩ hắn thật đặc biệt. Không nghĩ tới chuyện gì cũng không thay đổi.
Thiệu Quần đứng dậy kéo cậu lên giường, nhìn biểu cảm chán nản của cậu, hỏi, “Sao thế?”
Lý Trình Tú lắc đầu một cái, sờ gối nằm xuống. Cậu có thói quen nhẫn nại, không muốn bởi vì những chuyện này mà có mâu thuẫn với Thiệu Quần.
Thiệu Quần đắp chăn lên trên người cả hai, ôm cậu vào trong ngực, cọ cọ má vào cổ cậu.
Sư thân mật của hắn khiến cho Lý Trình Tú cảm thấy trong lòng được an ủi hơn chút, cả người cũng thả lỏng không ít, cậu dùng tay sờ tóc Thiệu Quần một cái, nhẹ giọng nói, “Còn chút ẩm ướt.”
“Không sao, một lát nữa sẽ khô.”
“Tôi sấy cho cậu nhé?”
“Không cần.” Thiệu Quần nắm tay cậu hôn một cái, “Trình Tú, nói chút chuyện liên quan đến công việc của anh đi.”
” Ừ.”
“Anh nghỉ việc đi.”
“Hả? “
“Cái loại công việc đó có gì chứ, vừa bẩn vừa mệt. Anh đi theo tôi đi, không cần làm gì mà vẫn hưởng lương.”
Lý Trình Tú cựa ra từ trong ngực hắn, chống người lên, trợn mắt không thể tin nổi nhìn hắn.
Thiệu Quần vẫn lẩm bẩm nói, “Mỗi ngày đều làm việc mệt chết đi dược, không bằng ở nhà chăm sóc cho tôi, nếu như anh ngại không thể mở miệng được cùng ông chủ của anh, tôi nói hộ anh.”
“Không được.” Lý Trình Tú run giọng nói, “Không thể, từ chức.”
Thiệu Quần cũng chống người dậy, cau mày nói, “Có gì mà không thể, nơi nào sẽ chỉ vì không có một người mà thiếu một đầu bếp đâu?”
“Đây là, công việc của tôi.”
“Một mình anh hàng tháng chỉ kiếm được có hai ba ngàn đồng một tháng thì có gì tốt chứ? Tôi nói nhé, anh từ chức xong tôi tự nhiên sẽ không bạc đãi anh, hàng tháng cho anh năm chục ngàn có được không?”
Hai ba ngàn đồng: 6 triệu 5 đến gần 10 triệu ; năm chục ngàn NDT = 165 triệu.
“Thiệu Quần!” Lý Trình Tú hiếm khi tăng cao âm lượng, tức giận đến mức ánh mắt đều đỏ, “Thiệu Quần, tôi không cần, cậu nuôi, tôi không phải, không phải cái loại người đó... Không cần cậu nuôi!” Cậu lo lắng, đầu lưỡi càng không ngừng cà lăm.
Cảm giác bây giờ của cậu y chang như đang đi đường thì bị tát một cái vậy, vừa khó chịu vừa tức giận.
Thiệu Quần coi cậu thành cái gì cơ chứ, cái chuyện đó, là muốn chi tiền ra mua hay sao.
Cậu chỉ nghe nói đến mấy cô gái có cuộc sống không dễ dàng cho lắm, bị kẻ lắm tiền bao dưỡng, cậu là một người đàn ông, tự có thể chăm sóc cho bản thân mình, Thiệu Quần sao có thể khinh thường cậu như vậy được.
Khiến cho cậu thương tâm thương tâm chủ yếu vẫn là vì cậu cho rằng hai người bọn họ là tình nhân tương duyệt, là tình yêu tự do.
Thiệu Quần thấy mắt cậu đỏ như con thỏ, rất không hiểu, “Anh làm sao vậy? Tôi có thể khiến cho cuộc sống sinh hoạt của anh tốt hơn, không cần phải làm việc nhiều mà vẫn được hưởng thụ, chung quy so với việc phải dậy sớm kiếm mấy đồng tiền bẩn thỉu kia tốt hơn rất nhiều mà.”
Lý Trình Tú tức giận đến cả người đều run rẩy, “Tôi không phải, đàn bà, tôi có thể, tự mình, nuôi.”
Thiệu Quần trong lòng rất khinh thường. Trong mắt hắn, thứ người như Lý Trình Tú mà cũng đòi nói với hắn cái gì mà chí khí với chả tôn nghiêm ư? Y chang truyện cười, hắn không hề cảm thấy cậu làm như vậy thì giống một người đàn ông tí nào, ngược lại chỉ cảm thấy cậu thật là không thức thời.
Nhưng mà sống chung với cái người này mấy tháng, hắn cũng hiểu tính khí của Lý Trình Tú, cái người này chính là thích mềm không thích cứng.
Thiệu Quần lập tức mềm mỏng hơn, ôn nhu nói, “Trình Tú, anh hiểu lầm rồi, tôi không có cái ý đó đâu. Nhìn anh mỗi ngày đi sớm về trễ, tôi rất đau lòng, tôi chỉ muốn giúp anh khá hơn một chút, tôi cũng muốn ngày ngày có thể thấy anh mà.”
Thiệu Quần vừa nói như vậy, Lý Trình Tú quả nhiên lập tức mềm hơn, nhẹ giọng nói, “Tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn làm việc.”
“Được thôi, công việc của anh, anh không muốn từ chức cũng được, nhưng mà tôi một thân một mình ở Thẩm Quyến, không có thân thích cũng không có bằng hữu, ngày thường ngay cả một người chiếu cố tôi cũng không có.”
Lý Trình Tú nhíu mi, suy nghĩ một chút, “Tôi có thể, điều hòa một chút, tận lực, làm việc sớm hơn.”
“Vậy thì có cái gì khác không?”
“Có thể làm điểm tâm cho cậu, cả cơm tối nữa.”
Thiệu Quần cười một tiếng, “Thật chứ?”
” Ừ.”
“Vậy tôi nói chuyện với ông chủ anh một chút nhé? Uyển chuyển bảo ông ta chuyển anh lên ca sớm?”
“Không được.”
“Lại không được cái gì?”
Lý Trình Tú chần chờ nói, “Đồng nghiệp, sẽ bất mãn.”
Thiệu Quần không nhịn được thở dài, hắn lớn như vậy cơ mà đây lần đầu tiên thấy có người gặp nhân bánh từ trên trời rơi xuống mà còn không dám nhặt đấy. Đây là muốn ép hắn hay là lạt mềm buộc chặt đây?
Đầu óc vòng vo xoay chuyển một lát, trong lòng hắn đã có chủ ý, nếu tự mình khuyên cậu, cậu nhất định sẽ từ chối từ chức, vậy thì chỉ có thể…. Hắn ôm eo Lý Trình Tú nằm xuống nói, “Được rồi, mấy chuyện này ngày mai hãy nói, ngủ đi.”
Thiệu Quần rất ít khi ngủ chung với tình nhân của mình, cái vị vũ công nuôi ở Bắc Kinh kia cả ngày lẫn đêm đều đòi hắn muốn thứ này thứ kia, cái người ở Hàng Châu kia cũng không chịu cho hắn đi, cái tên ngôi sao nổi tiếng kia quá phiền phức, hắn bây giờ đã chán ghét đến chịu không được, đang muốn dứt điểm với bọn họ, dù sao trong thời gian ngắn này, hắn cũng sẽ ở lại Thẩm Quyến này.
Lý Trình Tú không giống những người đó, ít nhất tới bây giờ ở chung với cậu ta, hắn vẫn rất thoải mái, không ồn ào không làm khó người ta, cũng không liều mạng y như con thiêu thân, còn tương đối dễ dỗ dành. Hắn đã nếm đến phát ngán mấy người hoặc là nóng bỏng hoặc là cá tính rồi, hiện tại hắn bắt đầu thích kiểu ôn thuận khôn khéo này, ôm Lý Trình Tú ngủ y như ôm mèo của mình ngủ vậy, vừa mềm mại vừa nóng hổi, hơn nữa lại không lộn xộn.
Sớm ngày thứ hai Thiệu Quần tỉnh lại, Lý Trình Tú không biết đã đi lúc nào.
Hắn đi ra khỏi giường nhìn một cái, quần áo của hắn được gấp chỉnh tề trên đầu giường, dọc bồn rửa mặt trong phòng tắm được lau sạch sẽ, một giọt nước cũng không có. Bữa sáng trên bàn được đặt trong một cái lồng, mở lên là đã tỏa hơi nóng, ngay cả chén đĩa cũng bày đoan đoan chính chính một chỗ.
Huhu xin hãy tặng em một Trình Tú với ạ, nhà lộn xộn quá rồi:)))
Thiệu Quần cảm thấy thật là thần thanh khí sảng, giễu cợt nói, “Đây không phải là trời sinh phục vụ đàn ông sao.”
Sau khi cơm nước xong, hắn lấy điện thoại di động ra quay một dãy số, “Alo, Trương quản lý à, là ta đây, ừ, ông cũng khỏe nhé, là như vậy này, tôi muốn làm phiền ông giải quyết chút chuyện riêng.”
Lý Trình Tú bắt đầu cảm thấy cuộc sống ở khách sạn càng ngày càng khó sống.
Kể từ khi cậu trở lại sau khi nhận được công việc của Thiệu Quần, thái độ của tất cả mọi người tựa như đều thay đổi, đối với cậu khắp nơi đều là khinh miệt cùng địch ý.
Mấy người đầu bếp càng không cần nói, vừa thấy cậu liền bắt đầu châm chọc, ngay cả những tên học nghề dưới đáy khách sạn cũng bắt đầu làm khó cậu. Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến công tác của cậu.
Thời điểm cậu đang xào thức ăn, liền nghe sau lưng vang lên một thanh âm lành lạnh, “Này, mấy người nhìn cái eo nhỏ này đi, tôi cũng muốn có cái eo nhỏ này quá, mấy người nói xem, nếu mà tôi thực sự có cái dáng vẻ như vậy thật, mấy ông chủ lớn có chú ý tới tôi không?”
Mọi người xung quanh đều cười.
Lý Trình Tú thân hình tạm ngừng một lát, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Công nhân rửa rau bên cạnh cười hì hì nói, “Cậu cũng không phải là đồng tính, làm sao biết đồng tính thích cái dạng gì chứ, eo nhỏ hơn nữa cũng vô ích.”
“Đúng vậy, eo nhỏ có lợi gì chứ, còn phải có dáng dấp dạ mịn thịt thơm, hơn nữa phải đặc biệt có mùi vị giống nữ nhân nữa cơ, giống như đầu bếp Lý của chúng ta đây này, có phải hay không?.”
Cả đám không chút kiêng kỵ cười rộ lên sau lưng Lý Trình Tú.
Tay Lý Trình Tú suýt nữa làm rơi nồi, cậu từ từ xoay người, nhỏ giọng nói, “Mấy người các ngươi, chớ nói bậy bạ.”
“Chỉ đùa một chút thôi mà, chúng ta có nói gì đâu?”
“Đầu bếp Lý này, chúng ta chỉ đùa một chút thôi mà, nhưng mà nếu như thật sự có chuyện gì, anh cũng đừng lừa gạt chúng ta nha, mọi người đều là đồng nghiệp, sống chung lâu ngày như vậy, cần gì phải khách khí với nhau?”
“Đúng vậy, xã hội bây giờ rất phóng khoáng, chúng ta sẽ không kỳ thị đồng tính đâu.”
“Đồng tính cũng là người mà, cũng có thể yêu đương mà, nhưng mà có thể yêu đương với ông chủ thì có khác gì nữ minh tinh gả vào nhà giàu đâu, đỡ tiết kiệm sức lực kiếm tiền đấy.”
“Hay là tôi cũng đi quyến rũ mấy ông tổng nhỉ?”
“Hahahaha, chú mày vai u thịt bắp như vậy, mấy người đồng tính không thèm để ý đến đâu.”
Vậy chắc anh chưa nghe qua huyền thoại Bara ?
Lý Trình Tú miễn cưỡng ổn định lại đôi tay đang run rẩy, xoay người lại chỗ cũ, vội vã xem nhẹ đống lời nói xấu sau lưng kia, trầm mặc tiếp tục lật đồ ăn trong nồi.
Một ngày làm việc y chang một năm.
Mới vừa qua giờ cao điểm vào buổi tối, cậu liền bị Trương quản lý gọi tới phòng làm việc.
“Ngồi đi.” Trương quản lý chỉ vào ghế.
Lý Trình Tú thấp thỏm ngồi xuống, không tự chủ được vặn vặn ngón tay.
“Tiểu Lý này, gần đây khách sạn có một vài lời đồn đãi.”
Lý Trình Tú cứng ngắc gật đầu một cái.
“Thật ra thì chuyện của cậu và Thiệu tổng cũng không có gì đáng nói, chỉ cần dùng não cũng có thể đoán ra được, cậu nói xem có đúng không.”
Lý Trình Tú không ngước mắt lên mà vẫn gật đầu.
Nếu như không phải có người tung tin gì đó, cậu không tin người của khách sạn chỉ vì cậu được nhận một việc riêng mà nghĩ được xa xôi như vậy. Mà người duy nhất sẽ hoài nghi quan hệ giữa cậu và Thiệu Quần cũng chỉ có Trương quản lý đưa cậu đến cái nhà đó, đến cùng là ai tung tin vịt, thật ra chỉ cần liếc qua là thấy, nhưng mà cậu có thể nói gì đây.
“Mặc dù bây giờ thị hiếu xã hội rất phóng khoáng, nhưng mà loại chuyện này dù sao cũng có ảnh hưởng không tốt, cậu hiểu không?”
Lý Trình Tú ngẩng mặt lên, chán nản nói, “Ông muốn làm gì tôi?”
Cậu không quen nói láo, cũng không thể nói giữa cậu và Thiệu Quần không xảy ra loại quan hệ đó, nếu như Trương quản lý là cố ý làm khó dễ, ông ta dù thế nào đi nữa cũng là bên sai.
Trương quản lý bày tỏ, “Tôi có thể làm gì cậu chứ, tôi nào dám, cậu bây giờ cùng Thiệu tổng tình cảm sâu đậm, ông chủ cũng rất thưởng thức cậu, theo lý thuyết, thật ra không tới phiên tôi tới nói mấy lời này với cậu đâu. Nhưng mà dẫu sao tôi cũng có rất nhiều người dưới trướng mình, tôi cũng phải chú ý đến tính tích cực của nhân viên mình, chuyện này hiển nhiên khiến cho các nam nhân viên của khách sạn chúng ta đứng ngồi không yên, tôi sợ loại tâm tình này sẽ ảnh hưởng đến công việc của họ, cái này chẳng phải là thuộc bổn phận của tôi hay sao, nếu tôi không quản lý, có phải là tôi không làm tròn bổn phận hay không? Cậu nói xem có đúng không, cậu thông cảm cho tôi nhé.”
Lý Trình Tú chỉ cảm thấy chóp mũi ê ẩm, vẫn kiên trì gật đầu một cái.
“Tôi gọi cậu tới đây, chính là hy vọng sau này cậu có thể tận lực chú ý một điều, đó là không được gần gũi với các nam nhân viên cùng giới, cũng không được ỷ vào quan hệ đặc thù giữa cậu và Thiệu tổng mà đòi hỏi một vài lợi ích đặc thù khiến cho công việc bị chậm trễ. Tôi không phải là giám đốc một ngành, không thể bắt cậu từ chức, nhưng hy vọng cậu có thể thông cảm cho tôi, tận lực giúp công việc của tôi thuận lợi hơn chút, được không?”
Lý Trình Tú không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy khỏi ghế, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt thành nắm đấm sau lưng.
Trương quản lý liếc cậu một cái, phất tay một cái, “Được rồi, cậu trở về làm việc đi.”
Lý Trình Tú không nói gì, xoay người đi ra ngoài cửa.
“À, đúng rồi.” Trương quản lý ở sau lưng cậu nói, “Sau này mỗi tuần lễ cậu chỉ có một ca tối, ngày nghỉ gia tăng thêm hai ngày. Cậu nhìn xem, tôi không thể từ chối yêu cầu của Thiệu tổng được, nhưng như vậy liệu có trấn an được sự tức giận của các nhân viên khác không? Tiểu Lý này, có cậu ở đây thật là khiến tôi cảm thấy khó xử.”
Ngày đó, Lý Trình Tú đi bộ về nhà.
Khách sạn cách chỗ ở của cậu không xa, đi bộ không tới nửa giờ là đủ, cậu không biết Thiệu Quần bây giờ có ở đó hay không, cậu cũng không muốn mở điện thoại di động, cậu muốn một mình suy nghĩ vài chuyện một chút.
Trương quản lý nói mấy câu kia với cậu, người điếc cũng biết ông ta đang đuổi cậu đi.
Nhưng cậu thật sự không muốn từ chức, sao cậu có thể từ chức được cơ chứ?
Cậu công tác ở cái khách sạn này gần sáu bảy năm, những năm tháng nguy hiểm nhất cũng vượt qua được ở đây, tiền lương của cậu cũng đang tăng lên dần dần, chăm chỉ nấu mấy năm nữa, cậu cũng có thể có người học việc riêng cho mình, đến lúc đó cậu cũng sẽ có thể được khách sạn cho cổ phận, cậu phấn đấu lắm mới có thành tích như ngày hôm nay, cậu không muốn công dã tràng.
Hơn nữa nếu cậu từ chức, trong thời gian ngắn có thể tìm được một công việc tốt sao, khoản nợ kia thì thế nào đây?
Nhưng cậu còn có thể làm việc ở nơi đó sao. Nghĩ đến một màn giễu cợt ban ngày ở khách sạn, trong lòng cậu lật tức nguội lạnh.
Cậu chẳng qua chỉ cùng một người làm bạn, đáng xấu hổ như vậy sao?
Sau khi về nhà, phát hiện Thiệu Quần cũng không tới.
Cậu tắm xong rồi lê thân thể mệt mỏi nằm lên giường, lúc này mới mở điện thoại di động lên.
Trong điện thoại di động lập tức bắn ra mấy cái tin nhắn ngắn.
Ba từ rất đơn giản: Tôi nhớ anh.
Lý Trình Tú nghĩ đến chiếc điện thoại di động mà Thiệu Quần mua cho mình khi còn nhỏ, hai người thường xuyên gửi đi vài lời nhắn nhàm chán, không trò chuyện gì nhiều, nhưng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Trong lòng cậu tràn đầy một dòng nước ấm, nghiêm túc nhắn lại bốn chữ: Tôi cũng nhớ cậu.
Điện thoại lập tức liền gọi lại,giọng nói từ tính của Thiệu Quần vang lên bên tai, “Bảo bối, tan tầm rồi à.”
” Ừ.”
“Rất mệt mỏi phải không?”
“Mệt mỏi.”
“Hôm nay tôi không qua được, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
” Được... Thiệu Quần.”
“Hửm?”
“Cậu, sắp xếp lại lịch của tôi, phải không?”
“Đúng vậy, tôi không muốn anh mệt mỏi nữa, chẳng lẽ anh không muốn có nhiều thời gian sống chung với tôi hơn sao.”
Lý Trình Tú chần chờ nói, “Có chứ, nhưng mà...”
“Không có nhưng mà, dù sao cũng được sắp xếp lại rồi, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai anh làm ca sáng đi, buổi tối nấu cơm cho tôi có được hay không.”
“... Được.”
Cúp điện thoại, Lý Trình Tú cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Thanh âm Thiệu Quần thật là dễ nghe, cậu vừa nghe xong, nơi nghèn nghẹn trong lòng tựa như vừa được thông ra không ít.
Cho dù có thể sẽ mất việc, nhưng có Thiệu Quần làm bạn, cũng đáng giá.