“Chu Hoài Lễ, ngươi có biết chân của nữ nhân không thể tùy tiện đụng vào không?”Giờ Tuất, trong cung đang ca vũ mừng cảnh thái bình, thủ lĩnh cấm quân[1] mặt nhăn mày nhó đưa người của mình đến trước cổng Tây Hoa canh gác. Còn phải nói, dù cho có ăn lương hoàng gia, ngày lễ vẫn phải làm việc chắc chắn vui không nỗi rồi.
[1] Chỉ quân đội phòng vệ thủ đô hoặc cung đình (ngày xưa).
“Ây ngươi nói xem! Khi nào mới có người đến đây thay ca vậy? Nương tử của ta còn đang chờ ta về nhà cùng nàng ngắm trăng nữa!” Thị vệ nói thầm với người bên cạnh.
“Gấp cái gì chứ, bảo vệ hoàng thượng cho tốt, tương lai tự có hàng ngàn hàng vạn ánh trăng cho ngươi ngắm.”
“Phải phải phải, tiểu tử nhà ngươi trung thành dũng cảm, vậy ông đây đi trước, canh giữ cho tốt đi!”
Thị vệ đứng từ phía sau nhìn bóng dáng cà lơ phất phơ vừa rời khỏi, trầm giọng nói: “Thật đúng là lừa lười đi tiểu ra phân.”
Hàng cây liễu trồng bên cạnh bờ tường đang đổ bóng dài mềm mại, thướt tha như mỹ nhân e thẹn. Vân Thường và Chu Hoài Lễ đều tự mình khoác bên ngoài áo choàng đen phủ kín người, thừa dịp thị vệ đưa lưng về phía mình, bọn họ rón ra rón rén đi tới bên cạnh chỗ lỗ chó.
Chu Hoài Lễ nhìn thấy cái lỗ chó thì nhăn mặt, đúng là “lỗ chó” mà! Cái lỗ nhỏ tới đáng thương, xem chừng chỉ có nữ nhân mảnh mai cùng thái giám nhỏ nhắn như hắn mới chui qua được, nếu là nam nhân trưởng thành ngay cả bả vai cũng không thể lọt qua.
Lúc mà hắn đang bận âm thầm cảm thán thì nương nương nhà hắn đã nhanh nhẹn chui ra bên ngoài, đang háo hức nhìn hắn ở trong này với ánh mắt trông mong.
Sẵn dịp nhộn nhịp ca múa thanh bình, đêm đen gió lớn chui lỗ chó.
Hắn cúi người quỳ xuống đất, chẳng dám hó hé nửa lời cẩn thận vươn người lên phía trước, lúc chui qua cũng cố không để phát ra tiếng động nào. Quá trình này diễn ra suôn sẻ, cuối cùng chỉ còn hai chân ở bên trong, hắn nhanh chóng di chuyển ra ngoài, vừa dịch ra liền nghe thấy tiếng thị vệ la lớn: “Ai đó?!”
Trong tức khắc trái tim Chu Hoài Lễ muốn vọt tới cổ họng, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập bên trong. Nghe được tiếng bước chân trong kia càng lúc càng gần chỗ lỗ chó, Vân Thường đưa tay véo mũi, nhỏ giọng kêu: “Meo ~ Meo ~”
“Còn tưởng là ai, chỉ là một con mèo, cũng phải, cái lỗ nhỏ như lỗ kim ai có thể chui ra được chứ?”
Còn có thể chui ra được cả một phi tần không biết sống chết cùng đồng phạm là tên thái giám.
Để không phát ra tiếng động lớn Vân Thường và Chu Hoài Lễ đều cởi giày ra, hai người tay cầm giày nhanh chân chạy khỏi hoàng thành.
Gió thổi vi vu bên tai, họ cảm thấy mình lúc này như đang phiêu lưu mạo hiểm, giống như cuối cùng cũng thoát ra khỏi động quỷ kia. Cái cảm giác vừa hồi hộp vừa sung sướng này là lần đầu tiên Chu Hoài Lễ được trải nghiệm.
Hai người chạy đến khu chợ sầm uất, tiếng cười trẻ thơ cùng tiếng rao của những người bán hàng rong vang lên không ngớt, có cả mùi thơm của bánh trung thu mới ra lò, cả pháo hoa tưng bừng trước mắt. Cả hai cùng lúc quay lại nhìn nhau, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của nhau thì cùng lúc bật cười, cười xong rồi Vân Sướng đưa tay nắm lấy tay áo hắn, nói: “Ta dẫn ngươi đến nơi này!”
Chu Hoài Lễ cầm lấy đôi giày và tất từ trong tay nàng, cúi người cẩn thận mang giày vào giúp nàng. Sau khi mang giày xong, hắn ngẩng đầu cười nói với nàng: “Gần đến mùa thu rồi, trên mặt đất lạnh lắm.”
Vân Thường hít sâu một hơi, nói: “Chu Hoài Lễ, ngươi có biết chân của nữ tử không thể tùy tiện đụng vào không?”
Câu này khiến Chu Hoài Lễ sững người, hắn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên lại miệng đắng lưỡi khô, trái tim như bị dây leo quấn lấy, càng lúc càng siết chặt khiến hắn không thể nào thở được.
“Nói đùa thôi!” Vân Thường mím môi, vừa đi vừa nói: “Đi theo ta, lỡ mà ngươi chạy lung tung lạc mất thì ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Chu Hoài Lễ nhìn nàng vừa đi vừa dừng trước quầy hàng, thấy nàng cầm một ít đồ vật lên xem rồi lại đặt xuống, hắn trầm giọng nói: “Nương nương thích thì cứ cầm đi, nô tài lúc ra ngoài có mang theo tiền.”
Bà chủ của quầy hàng này quả có mắt nhìn người, tuy Vân Thường mặc y phục của nam nhân nhưng bà ta nhìn thoáng qua cũng biết nàng là con gái nhà người. Bà liếc mắt nhìn Chu Hoài Lễ cười: “Tiểu tướng công à, nhìn cho kỹ xem nương tử nhà ngươi thích cái gì, mười lăm tháng tám trăng tròn đầy, mua tặng nàng cho nàng vui đi!”
Nghe xong Chu Hoài Lễ hai tai đỏ bừng bừng, vội vàng giải thích: “Bà hiểu lầm rồi, nàng...... Nàng là.....”
Vân Thường thuận tay ném món đồ đang cầm vào trong tay Chu Hoài Lễ, nói: “Lấy cái này đi.”
Nói xong liền bước đi.
Chu Hoài Lễ mở bàn tay ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay mình là một mặt dây chuyền dáng đồng tiền bằng bạch ngọc, sau khi thanh toán xong liền nhanh chóng đuổi theo nàng.
Hắn đi theo Vân Thường qua ba con hẻm, cuối cùng dừng lại trước cửa ngôi nhà thứ năm trong con hẻm thứ tư.
Vân Thường gõ gõ cửa, người ra mở cửa là một phụ nhân ăn mặc giản dị, tuy rằng sắc mặt tiều tụy, nhưng đường nét thanh lệ, có thể nhìn ra được lúc còn trẻ hẳn là dung mạo bất phàm[2].
[2] Không tầm thường, vượt hẳn người thường.
Sau khi nhìn thấy là Vân Thường, bà ấy liếc nhìn trái phải mấy cái, nhỏ giọng quát: “Sao con lại ở đây!”
HẾT CHƯƠNG 5