Phong Diệc Thần ko vui nhìn hai người nào đó đang vui vẻ cười nói với nhau kia , mặt lạnh ngắt lời
" Cậu rất rảnh ?"
" Đâu có, em đây rất nhiều việc chưa xử lí ." Phong Diệc Hàn đương nhiên hiểu ý tứ trong đó. Lời anh hai muốn truyền đạt cho cậu chính là ' nếu cậu còn ở đây trò chuyện tâm tình với cô ấy thì tôi liền cho cậu bận đến ko có thời gian ăn '
Nghe xong câu nói đó, Phong Diệc Thần nhếch mép tán dương ngay sau đó ôm eo Mạc Nhu Nhi kéo ra khỏi phòng
" Em cũng nghe thấy rồi đó, cậu ta ' rất bận ' . Chúng ta ko nên làm phiền "
Mạc Nhu Nhi gật đầu vẻ đồng ý sau đó xoa bụng
" Tôi đói"
" Được, chúng ta đi ăn "
" Dạ " Mạc Nhu Nhi nghe tới ăn cười đến chói lói
Nhìn đống đồ ăn trên bàn mặc dù vô cùng nhiều nhưng lại làm Mạc Nhu Nhi ko vui.
" Tôi ko muốn ăn mấy cái này"
Đùa sao ? Nàng là ko hề muốn ăn hải sản. Nàng muốn ăn đồ ăn nhanh.
" Thần, ăn cái khác có được ko ?" Mạc Nhu Nhi nhanh chóng làm nũng với bộ mặt vô cùng đáng yêu
Phong Diệc Thần nhíu mày. Đây toàn là những món là hắn đã cất công sai người đi ra tận nơi đánh bắt thuỷ sản tươi sống ở nhiều nước khác nhau , vô cùng bổ dưỡng để nàng ăn vậy mà nàng lại ko thích
" Em nói đi "
" Sushi, thịt nướng chua ngọt, gà cay phô mai, pizza cỡ lớn, đùi gà tẩm mật ong "
" A, còn thêm cả một hokkaido nữa nha " Mạc Nhu Nhi liệt kê hàng loạt các loại đồ ẩn với tâm trạng vô cùng vô cùng vui vẻ ko hề chú ý đến sắc mặt người bên cạnh đã sớm đen xì
" Ko cho ăn "
" Nhưng tôi chỉ muốn ăn những thứ đó. Mấy cái kia liền ko vô a " Mạc Nhu Nhi dùng bộ mặt đáng thương nói
" Ko vô cũng phải ăn. Những thứ đó rất tốt cho cơ thể em "
" Nhưng..."
Mạc Nhu Nhi còn định nói thêm nhưng bị ánh mắt Phong Diệc Thần doạ sợ. Đành phải ấm ức cầm đũa lên ăn, ko phục nói nhỏ
" Đến muốn ăn gì cũng ko cho "
Phong Diệc Thần tai thính lại nghe rất rõ từng chữ nàng nói , nhíu mày lại
" Hả ?"
" Haha, tôi đâu có nói gì " Mạc Nhu Nhi cười ngây ngô rồi lại cúi đầu xuống ăn
Phong Diệc Thần hài lòng vuốt tóc nàng, cưng chiều nói
" Ngoan, khi nào tới nơi cho em ăn bánh ngọt"
" Thật ?" Mạc Nhu Nhi đang buồn tủi nghe thấy câu nói đó như là thấy sao ánh mắt sáng rực hẳn lên
" Ừ "
Sau khi ăn xong, Mạc Nhu Nhi chán quá ngồi trên đùi Phong Diệc Thần ôm lấy eo hắn ngủ ngon lành.
Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh nàng mới tỉnh
" Chúng ta đi"
" Đi đâu ?" Mạc Ngu Nhi ngơ ngác hỏi
" Em là định sống trên máy bay ?"
" Đến nơi rồi sao ?"
" Ừ"
Khi Phong Diệc Thần cùng Mạc Nhu Nhi xuống máy bay thì ở đó ko xa Băng Ly cùng cha mẹ nàng cũng đứng đó. Có lẽ do lo lắng nên ai cũng mong muốn sớm nhìn thấy nàng an toàn.
" Cha, mẹ, Băng Ly. Con nhớ mọi người chết mất " Mạc Nhu Nhi hứng hởi chạy đến ôm chầm lấy họ.
" Mình cũng rất nhớ cậu " Băng Ly cười ngọt ngào ôm trầm lấy nàng.
Phong Diệc Hàn đứng đó bỗng hưng phấn hẳn lên. Hôm nay tự dưng lại có thể gặp được cô ở đây . Đúng là ko uổng chuyến đi này !
Vẫn giữ dáng vẻ phong lưu Phong Diệc Hàn sải bước tới chào hỏi .
" Chào bác trai, bác gái "
Băng Ly vốn cũng ko hề chú ý đến sự có mặt của hai người đàn ông phía sau Nhu Nhi bấy giờ mới ngẩng mặt lên
Người đàn ông này ngũ quan có một số điểm tương đồng khác giống với Phong Diệc Thần. Cả hai anh em đều có nhan sắc xuất chúng như nhau tuy nhiên người đàn ông này lại cho cô cảm giác cái loại khí thế hoàn toàn trái ngược với người anh
Nếu Phong Diệc Thần lạnh lùng nghiêm túc bao nhiêu thì Phong Diệc Hàn có vẻ phong lưu ko mấy đứng đắn bấy nhiêu. Mà cô đây, ghét nhất là những loại đàn ông đào hoa phong lưu suốt ngày đi trêu hoạ ghẹo nguyệt. Băng Ly liếc nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ sau đó quay ra tiếp tục trò chuyện với Nhu Nhi
Phong Diệc Hàn thấy cô ko hề chú ý đến mình mà cảm thấy voi cùng hứng thú xen lẫn khó chịu, đôt nhiên hắn lại muốn chêu đùa cô một chút.
" Vị tiểu thư đây là .."
Băng Ly cũng ko có ý định trả lời anh ta, định cứ như vậy mà bơ đi nhưng Nhu Nhi bên cạnh lại ko hề hiểu ý cô, nói to một câu nhắc nhở
" Băng Ly, anh ta đang hỏi cậu kìa "
Đúng là hại chết cô mà ! Nhu Nhi đã nhắc nhở đến vậy chẳng lẽ còn cố tình bơ đi được sao ?
" Tôi là Băng Ly, bạn thân của Nhu Nhi "
Phong Diệc Hàn ' cởi mở' chìa tay ra trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô chứa đựng những tia đùa cợt làm cô chỉ muốn một tay đấm tím mắt hắn. Nhưng cô đây làm sao có thể cư xử ko phép tắc như thế được. Phải nhịn, phải nhịn...
Băng Ly cũng chìa tay ra chạm nhẹ vào tay hắn coi như xã giao nắm tay chào hỏi. Sau đó cô vội vàng muốn rút tay ra. Nhưng đâu có dễ như vậy, tên khốn này lại giữ chặt tay cô ko buông.