Cô tiếp tân dễ có thể nhận thấy chiéc váy trên người Mạc Nhu Nhi mặc dù ko lộng lẫy nhưng chất cũng ko hề rẻ. Cô đã làm nhân viên ở đây mấy năm nên dễ phân biệt được hàng nhái và hàng auth. Chiếc váy này chính
xác mà nói là do Karl Lagerfeld ông trùm nắm trong tay quyền lực tối cao của ngành thời trang và cũng là chủ của hãng chanel nổi tiếng mới cho ra mắt vào một tuần trước.Kể cả có tiền cũng khó có thể mua được. Vậy mà lại đang được mặc trên người cô gái này ? Chẳng lẽ cô ta là tình nhân của tổng giám đốc? Nghĩ đến đây, tiếp tân ko khỏi nổi nên một trận ghen ghét cùng khinh bỉ. Chỉ là tình nhân thôi mà, đến đây phách lối với ai chứ!
" Xin lỗi, nếu ko có hẹn trước chúng tôi ko thể cho cô vào "
" Nhất định phải có hẹn sao ?" Mạc Nhu Nhi buồn rầu nói
" Đúng " Cô tiếp tân đắc ý, nhìn vẻ mặt vậy chắc cô ta cũng biết vị trí của mình rồi, hẳn là cũng nên đi đi.
Mạc Nhu Nhi ủ rũ, tuy nhiên vẫn đứng đó ko có thái độ muốn đi khiến cô tiếp tân cảm thấy khó chịu
" Tiểu thư này, tôi khuyên cô hay là đi đi, tổng giám đốc đẹp trai anh tuấn như vậy, mỗi ngày có vô số tình nhân đến tìm. Nếu ai muốn gặp liền gặp vậy cái công ty này còn ra thể thống gì nữa"
Mạc Nhu Nhi có vẻ tủi thân hốc mắt đỏ hoe. Thấy Mạc Nhu Nhi vô cùng xinh đẹp, thân hình lồi lõm rõ ràng nhưng khuôn mặt lại mang vẻ thuần khiết hiếm ai có được khiến cô ta càng ganh ghét hơn bồi thêm một câu
" Cô đến tìm tổng giám đốc mà ko biết nhìn lại bản thân mình ? Mặt mũi thế kia làm sao tổng giám đốc có thể thích cô ? Những cô tình nhân từ trước tới giờ của ngài ấy ai cũng hơn cô gấp nhiều lần"
" Tôi.." Mạc Nhu Nhi vốn đã được cha mẹ bao bọc sủng ái từ nhỏ nên ít hiểu sự đời. Đây là lần đầu tiên nàng bị người ta xúc phạm nhục nhã đến vậy, nước mắt ko kìm nổi chảy xuống.
Phong Diệc Thần đang cùng với đối tác làm ăn đi ra phía ngoài cao ốc bỗng thấy bóng hình quen thuộc đập vào mắt.
Là nàng sao ?
Quay sang nói với đối tác vài câu xong vội đi về phía Mạc Nhu Nhi
" Đợi tôi chút"
" Vâng, Phong tổng cứ tự nhiên"
Người qua lại nghe thấy tiếng nức nở của một cô gái ai nấy đều ngoảnh lại nhìn.
Là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Khi khóc lại làm nổi bật nên vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng.
Phong Diệc Thần đi tới thì thấy vẻ mặt đầm đìa nước mắt chứa đựng đầy uỷ khuất kia của nàng ko khỏi thương tiếc. Là ai khi dễ nàng ?!!
" Nhu Nhi "
Mạc Nhu Nhi đang nức nở quay sang lại thấy một bóng dáng quen thuộc. Ko hiểu sao nàng lại hướng phía cửa chạy đi.
Phong Diệc Thần vô cùng ko vui đuổi theo. Nàng là đang chốn hắn ? Chưa đến 3 phút Mạc Nhu Nhi đã bị Phong Diệc Thần ôm vào lòng, cố gắng ôn nhu hết mức có thể dỗ dành
" Sao lại khóc ?"
" Người.. người ta từ sau sẽ ko thèm tới tìm anh nữa. Buông ra " Mạc Nhu Nhi đầy trách cứ nói
Phong Diệc Thần nhíu mày, nàng nói vậy là sao ? Ai lại chọc tức nàng ?
" Huhuu, đi mà tìm mấy cô tình nhân khác của anh đó, buông tôi ra"
" Ai dạy em nói những lời này ?" Phong Diệc Thần vẻ mặt ôn nhu khi nãy đã hết, thay vào đó là thần sắc lạnh lùng khó tả
Mạc Nhu Nhi chỉ tay về hướng cô tiếp tân khiến cô ta giật mình
" Em theo tôi lên phòng "
"Ko đi " Mạc Nhu Nhi vô cùng bướng bỉnh đáp
Phong Diệc Thần cũng chẳng rảnh đôi co lời với cô, trực tiếp bế cô đi vào thang máy. Dưới ánh mắt nhìn của bao nhiêu người, nàng xấu hổ áp sát mặt vào nồng ngực rắn chắc kia.
" Anh buông tôi ra, người khác đang nhìn kìa"
" Có cần tôi móc mắt họ ra cho em ko "
Nghe đến đây, Mạc Nhu Nhi sợ hãi im tịt .