Nhu Nhi đâu rồi? Ban nãy vẫn còn ở đây mà.
Băng Ly ngó hết chỗ này đến chỗ khác vẫn ko thấy. Khỉ thật cô chỉ lờ đi có một chút, vậy mà giờ quay lại liền ko thấy người. Gọi điện thoại cũng ko ai bắt máy
Chợt thấy cô nhân viên đứng cạnh đó ko xa, Băng Ly liền hỏi
“ Cô có thấy một cô gái cao khoảng trừng này, mặt mũi xinh xắn lại có vẻ rất ngây ngô, mặc trên người chiếc váy màu hồng cùng đôi giày búp bê đen ko? “
Cô nhân viên nghĩ nghĩ một lúc. Hình như chợt nhận ra điều gì đó, liền thành thực trả lời
“ Hình như vừa nãy tôi có thấy một cô gái như vậy bị mấy tên đàn ông vác trên vai “
“ Chết tiệt..” Băng Ly khẽ chửi thầm một tiếng
“ Họ đi hướng nào? Lâu chưa?”
“ Bọn họ đi ra khỏi khu thương mại này, chắc chỉ tầm nửa tiếng trước”
“ Được, cảm ơn cô” Nói xong, Băng Ly chạy vội ra ngoài, tay cầm điện thoại gọi điện cho cha Mạc
“ Bác Tước, Nhu Nhi bị bắt cóc rồi “
“ Sao nó lại bị bắt cóc?”
“ Tất cả là tại cháu, cháu ko chịu trông nom cậu ấy cho tốt”
“ Hiện tại cháu đang ở đâu?”
“ Dạ Khu thương mại Segot”
Mạc Tước cúp máy, bấm một dãy số
“ Ai?”
“ Tôi Mạc Tước, xảy ra chuyện lớn rồi”
“ Chuyện gì?” Phong Diệc Thần nhíu mày
“ Nhu Nhi.. Con bé bị bắt cóc “
“ Mẹ kiếp” Phong Diệc Thần ko tự chủ được tức giận nói. Tên nào gan vậy lại dám động vào nàng. Hẳn là tên đó đang rất tò mò về diện mạo của diêm vương.
---------
“ Bang chủ “
Diêm Hạo cung kính nói
“ Điều lực lượng đi tìm chị dâu về đây”
“ Tôi cho mấy người 5 phút. Phải tìm ra tung tích của cô ấy”
-------
Tại một căn phòng sa hoa tráng lệ. Một cô gái nhỏ đang nằm gọn trên một chiếc giường với tông màu trắng hồng chủ đạo.
“ Bao giờ cô ấy tỉnh?” Một người đàn ông lạnh lùng, ngũ quan sắc bén lên tiếng.
“ Dạ khoảng... khoảng sớm nhất đêm nay muộn nhất trưa mai” Tên thuộc hạ run rẩy lo lắng nói
“ Tôi có bảo mấy người khiến cô ấy hôn mê?!”
“ Dạ... tại.. tại cô ấy nhất quyết ko chịu đi theo nên tôi đành phải dùng thuốc”
“ Mai mà vẫn ko dậy liền để cậu nhắm mắt lâu hơn cô ấy “ Lãnh Tuyệt lạnh lùng nói
Tên thuộc hạ sợ hãi lưng đẫm mồ hôi, trong lòng cầu cho cô gái kia tỉnh sớm sớm một chút ko mạng hắn khó có thể bảo toàn.
Lãnh Tuyệt lại gần chiếc giường đang chứa thân ảnh nhỏ kia. Đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc mượt mà. Có lẽ đến hắn cũng ko nhận ra vẻ mặt hiện tại của mình ôn nhu tới mức nào.
Đối với người mà Lãnh Tuyệt hắn ưa thích. Hắn sẽ nhốt nàng lại để bên cạnh mình. Người ta vẫn hay có câu ' lửa gần rơm lâu ngày cũng bén'. Để nàng cạnh hắn lâu, đương nhiên sẽ nảy sinh tình cảm.
--------
“ Bang chủ, chị dâu nhỏ đang ở tại biệt thự A thành phố New York.Đó là một trong các trụ sở chính của Lãnh bang.”
Lãnh Tuyệt?! Một cái tên bỗng chốc hiện ra trong đầu hắn. Tên đó bắt cóc nàng làm gì?! Muốn khiêu chiến với hắn sao?!!! Phong Diệc Thần cười lạnh.
Tốt lắm. Đã vậy, hắn sẽ chơi với Lãnh Tuyệt đến cùng.
“ Chuẩn bị máy bay. Tối nay chúng ta sẽ qua đó. Mang theo khoảng 10 người tinh nhuệ “
“ Vâng”
Phong Diệc Thần rút điện thoại ra, ấn một dãy số
“ Tôi đã tìm được Nhu Nhi. Yên tâm, tôi nhất định sẽ mang cô ấy trở về an toàn “
“ Vậy tôi trông cậy hết vào cậu”
Mạc Tước thở phào nhẹ nhõm. Ông biết rõ, Phong Diệc Thần nói được liền sẽ làm được nên tâm trạng mới an tâm hơn phần nào.
----------
Mạc Nhu Nhi khẽ giật giật mi. Đôi tay nhỏ bé vươn lên dụi dụi mắt. Đây là đâu? Sao nàng lại ở đây! Sau khi đã ý thức được hoàn cảnh hiện tại của mình, Mạc Nhu Nhi bước chân trần xuống sàn nhà đi ra phía cửa sổ
Bỗng dưng một tiếng cạch vang lên khiến nàng khựng lại, ngước mặt lên nhìn.
A, đây ko phải là người đàn ông lần trước cứu giúp nàng ở bar sao? Nhưng anh ta ở đây làm gì?
“ Tỉnh rồi?” Lãnh Tuyệt vẫn giữ thói quen kiêm lời của mình
Mạc Nhu Nhi phải công nhận rằng khí thế cùng sắc mặt của hắn quyền lực và uy nghiêm ko thua kém gì Thần nha. Nàng ko nói gì chỉ khẽ gật đầu
Lãnh Tuyệt liếc xuống dưới bàn chân nàng, mày bỗng nhíu lại. Trời lạnh thế này nàng lại ko đi dép?!
“ Sao đi chân trần? “
“ Tôi ko có dép” Mạc Nhu Nhi lo sợ nói. Âm điệu của hắn thật đáng sợ khiến nàng cảm tưởng như mình đang làm việc gì sai trái vậy.