Phong Diệc Thần ko vui lại gần nàng. Nhìn vẻ mặt nàng cười đến sáng lạng vì người khác, sao có thể vui vẻ được
“ Đang nói chuyện với ai?” Phong Diệc THẦN ấm áp ghé vào tai nàng nói
“ A, tôi là đang nói chuyện với bạn “ Mạc Nhu Nhi mở con ngươi to tròn ngây thơ nhìn hắn
“ Nam hay Nữ?” Phong Diệc Thần chỉ lạnh lùng hỏi
“ Là nữ a”
“ Được rồi, chúng ta vào trong thôi” Phong Diệc Thần nghe thấy câu trả lời của Mạc Nhu Nhi, hài lòng ôm nàng vào phía trong cung điện
Sau khi tham quan xong hai địa điểm kia cũng đã gần trưa.
“ Ọt ọt ~~” tiếng rên đói của bụng ai đó rên lên
“ Đói rồi sao?” Hắn dịu giọng hỏi
“ Dạ”
“ Chúng ta đi ăn thôi, em muốn ăn đồ Tây hay đồ Trung?” Mạc Phong Thần cưng chiều xoa nhẹ đầu nàng
“ Ăn đồ Ý có được ko?”
“ Được”
Tại một nhà hàng xa hoa được
bố chí chủ đạo là hoa văn theo phong cách Italia, một cặp đôi tiên đồng ngọc nữ đang ngồi tại bàn cạnh cửa sổ.
Nhà hàng này khiến Mạc Nhu Nhi rất thích thú bởi cảnh đẹp bên ngoài.
Những bông hoa nở rộ rực rỡ được điểm trang trí bởi những ánh đen lấp lánh. Xung quanh còn có một con suối chảy rì rào với làn nước trong vắt. Đặc biệt chính là các cô nàng ong bướm lượn lờ trong bầu phong cảnh kia
Thây vẻ mặt Nhu Nhi ngây ngô, Phong Diệc Thần lên tiếng hỏi
“ Em muốn ăn gì?”
Một lúc vẫn ko thấy Nhu Nhi trả lời, vẻ mặt vẫn ngây ngốc như trước. Phong Diệc Thần nhẹ nhàng véo cái má nhẵn mịn kia của nàng. Đang lạc vào xứ sở thần tiên, chợt có cơn đau truyền tới kéo nàng quay lại với hiện tại
“ A..! Anh bảo gì tôi?”
“ Tôi hỏi em muốn ăn gì?”
“ À, anh ăn gì tôi ăn đó, miễn là món Ý là được, tôi ko kén ăn a” Mạc Nhu Nhi nghĩ đến đồ ăn, tủm tỉm đáp trả lại hắn.
“ Cho hỏi ngài dùng gì ạ?” Phục vụ cung kính hỏi hắn
“ Tất cả những món ngon và bổ dọn ra đây và thêm một chai Bacardi Breczer “Hắn lạnh lùng nói một câu. Vẻ mặt ko hề liếc nhìn người phục vụ đang run lẩy bẩy bên cạnh
“ Vâng” Nói xong phục vụ vội vàng chạy ngay vào phòng bếp tránh khỏi ánh mắt đặc mùi súng phóng từ người đàn ông kia. Hắn chỉ đơn giản là thấy cô gái nhỏ kia thật mê người, liếc nhẹ qua một chút mà thôi. Đâu có cần phải doạ hắn đến vậy?!
“ Thần, tôi muốn đi vệ sinh” Mạc Nhu Nhi nhẹ giọng nói
“ Tôi đưa em đi “
“ Ko cần, như vậy sẽ rất kì quái “ Mạc Nhu Nhi vội vàng xua tay từ chối. Nàng là đi vệ sinh nữ a, bỗng dưng lại bị một tên con trai kề kề bên cạnh, ko phải rất dễ bị hiểu lầm sao?!
Phong Diệc Thần thấy nàng nói vậy, nhíu nhíu mày, dù ko thích để nàng cách xa tầm mắt nhưng vẫn phải để nàng đi.
“ Vậy em đi đi, quẹo trái đi thẳng là sẽ tới”
Mạc Nhu Nhi theo hướng hắn chỉ đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đang rửa tay, bỗng có tiếng ồn ào bên ngoài, dường như đang truy đuổi một ai đó.
Mạc Nhu Nhi tò mò giương đôi mắt to tròn ngó đầu ra ngoài xem.
Bỗng có một lực mạnh ập tới, nhanh như một cơn gió lôi nàng tới góc tường, áp lên đôi môi mềm mịn của nàng.
“ Vào trong đây tìm, ko cho nó chốn thoát”
Âm thanh khàn khàn phát ra từ ngoài cửa truyền đến
“ Đại ca, ko thấy nó trong đây”
“ Bọn vô dụng, dẹp ra cho tao”
Bước vào vệ sinh nữ, tên đại ca ko thấy ai hết ngoài một đôi nam nữ đang say mê triền miên, lửa dục kích tình. Thấy vậy, hắn ko để ý đến mà đi thẳng ra ngoài
Mắt nàng nãy giờ vẫn mở căng con ngươi mơ hồ ra, sau khi bọn côn đồ kia lui đi hết mới hoàn hồn, dãy dụa đẩy tên thanh niên xa lạ trước mặt ra.
“ cháttttt” Một âm thanh vang rộng truyền ra
Mạc Nhu Nhi vung tay lên tát lên mặt Cố Phong. Hắn ta sao có thể tự tiện hôn nàng? Nàng nhát gan những chưa đến nỗi dễ dãi a.