Buổi chiều, Vu Đằng ở nhà, do đây là khoảng thời gian nghỉ kết hôn của cô. Gần đây Lâm Hành Hành cũng không có việc gì phải làm, vì thế mỗi người chiếm một chiếc sô pha cho riêng mình trong phòng khách, buồn chán ngồi ngây ngẩn ở đó.
Lâm Hành Hành bật TV, anh vắt chéo chân trên ghế rồi chọn bừa một bộ phim để xem, nhưng càng xem chỉ càng thấy vô vị. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, Lâm Hành Hành với lấy cái điện thoại rồi lên mạng tìm tìm kiếm kiếm.
“Vu Đằng, ngày mai cô gác lại mọi công việc nhé!” Giọng điệu Lâm Hành Hành tràn đầy vẻ hào hứng. Nói gì thì nói cũng không thể qua loa việc kết hôn, từ bây giờ sẽ có rất nhiều chuyện để làm, “Chúng ta về lại mặt.”
“Lại mặt là sao?” Vu Đằng ngẩng đầu khỏi laptop.
“Kết hôn ngày thứ ba thì phải về nhà ngoại chứ.” Lâm Hành Hành làm ra vẻ cô chả biết cái gì cả, “Để tôi gọi điện hỏi mẹ xem nên chuẩn bị thứ gì làm quà.”
Vu Đằng đang gõ phím, khi nghe được lời này của Lâm Hành Hành, ngón tay cô khựng lại một lúc, “Ngày mai tôi có hẹn phỏng vấn việc làm, có bốn cuộc hẹn nên phải tốn cả ngày.”
Lâm Hành Hành nhìn Vu Đằng: “Vậy cô đổi sang ngày khác.”
“Không được.” Giọng nói Vu Đằng nhỏ lại, nghe không được rõ ràng, “Mấy công ty kia đều có tiếng, bọn họ đã duyệt hồ sơ và gọi tôi đến phỏng vấn, hiếm khi có được cơ hội tốt như này.”
“Cô không muốn đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ?” Lúc này Lâm Hành Hành mới nhớ ra anh hoàn toàn không biết gì về gia đình Vu Đằng. Vợ cũng đã cưới, vậy mà bố mẹ vợ còn chưa biết mặt. Khi nhận ra vấn đề này, Lâm đại thiếu gia có cảm giác như mình đang bị dội một chậu nước lạnh, “Cô phải cho tôi một câu trả lời hợp lý!”
“Dù sao cũng là giả kết hôn.” Giọng Vu Đằng càng lúc càng nhỏ, “Hơn nữa tôi cũng không có nhà ngoại…”
Câu phía sau quá nhỏ, cộng thêm Lâm Hành Hành bị câu trước của Vu Đằng chọc cho tức phát điên, nên anh không hề nghe thấy câu nói kia của cô. Lâm Hành Hành ngồi phịch xuống ghế, anh thở hổn hển nhìn Vu Đằng: “Không về lại mặt thì thôi, ông đây cũng chả thèm.”
Lâm Hành Hành thực sự tức giận, hậu quả không biết có nghiêm trọng không nhưng anh bỏ cả bữa ăn tối. Vu Đằng cố ý phần cơm cho anh, cô cẩn thận dùng màng bọc thực phẩm để bảo quản đồ ăn, khi nào Lâm Hành Hành muốn ăn thì chỉ cần hâm nóng lại là được.
Trong tủ lạnh còn một ít hoa quả, Vu Đằng sợ hoa quả để lâu sẽ không còn tươi ngon, cô bèn đem đi rửa sạch, ép lấy nước rồi đổ vào chai thủy tinh, nhìn chai nước ép cực kỳ hấp dẫn.
Lúc Vu Đằng trở về phòng ngủ, Lâm Hành Hành đang nằm trên giường. Giữa cái nóng của đêm hè, vậy mà anh cuốn chăn kín cả người, trông không khác gì con nhộng cỡ lớn.
Bỗng nhiên con nhộng này hơi động đậy, dường như đang dùng hành động thực tế để nói với Vu Đằng là anh vẫn còn tức giận.
Vu Đằng lẳng lặng le lưỡi, cô chạy tới phòng đối diện để tắm rửa rồi lại trở về phòng ngủ. Vu Đằng tắt điện, cô vẫn nên đi ngủ sớm cho da dẻ hồng hào, ngày mai mới có tinh thần đi phỏng vấn.
Giỏi lắm! Vu Đằng dám im lặng, không hề có ý định xin lỗi anh?
Lâm Hành Hành nhìn gian phòng tối om như mực thì càng tức giận hơn, dù buổi trưa ăn rất nhiều nhưng lượng thức ăn nạp vào không đủ để duy trì cho một người đàn ông cao lớn như anh, hơn nữa lượng calo trong cơ thể anh còn bị tiêu hao quá nhiều vì tức giận!
Đã thế không gian xung quanh còn tràn ngập mùi hương sữa tắm ngọt ngào và tiếng hít thở của Vu Đằng, điều này càng khiến anh thêm đói bụng.
Sữa tắm của Vu Đằng là mùi hoa hồng, đột nhiên anh rất muốn ăn bánh Tart hoa hồng.
Mười phút trôi qua, tiếng hít thở của người con gái phía sau anh dần dần đều đặn và có quy luật, có lẽ cô đã ngủ rồi. Lúc này Lâm Hành Hành mới nhẹ nhàng ngồi dậy, xỏ chân vào dép lê rồi đi xuống dưới tầng.
Lâm Hành Hành không thể nhịn được nữa, anh nhất định phải ăn bằng được bánh Tart hoa hồng, bây giờ anh sẽ gọi điện đặt bánh.
Nhưng lúc đi ngang qua phòng bếp, điện thoại còn chưa kịp ấn gọi thì Lâm Hành Hành đã bị mùi thơm của đồ ăn hấp dẫn. Anh bèn đi vào bên trong và thấy trên bàn ăn có ba món mặn, một món canh được bày biện ngay ngắn, ngoài ra còn một đĩa cơm xào rau và hai cốc nước ép hoa quả.
Trên mâm cơm tối có thêm tờ giấy nhớ của Vu Đằng — “Tiền bữa tối là 200 NDT, nhưng hôm nay tôi khuyến mại cho anh nên chỉ lấy 20 NDT thôi (#^.^#)”
Dù bữa ăn này có 20 NDT nhưng cũng đủ để Lâm Hành Hành tha thứ cho Vu Đằng. Lâm Hành Hành cong môi cười, sau đó anh rút một tờ tiền mặt trong ví rồi kẹp dưới chai xì dầu trên bàn ăn.
Tiền ăn đã trả xong, bây giờ anh có thể quang minh chính đại ăn cơm được rồi. Lâm Hành Hành bỏ thức ăn vào lò vi sóng để hâm nóng và vui vẻ ăn cơm tối.
Không thể không thừa nhận tay nghề bếp núc của Vu Đằng vô cùng tuyệt vời, nhìn dáng người cô nhỏ nhắn thế kia, vậy mà bên trong lại ẩn chứa một loại năng lượng vô hình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Đằng thức dậy, cô đứng loay hoay trước tủ quần áo một lúc lâu để tìm bộ trang phục đi làm.
Lúc cô đứng tìm quần áo thì Lâm Hành Hành đang nằm lăn lộn trên giường, anh vừa nằm vừa đung đưa chân, đã thế còn cố tình bật âm thanh trò chơi lên hết cỡ. Anh đang cho Vu Đằng một cơ hội, chỉ cần bây giờ cô xin lỗi thì sẽ may mắn nhận được một lần đi xe miễn phí.
Ai ngờ Vu Đằng thay xong quần áo liền trực tiếp đi ra khỏi cửa mà không hề ngoảnh mặt lại.
Lâm Hành Hành không nằm nữa, anh đứng dậy đuổi theo cô. Khi thấy Vu Đằng vui mừng cầm tờ 20 NDT đi ra khỏi phòng bếp, Lâm Hành Hành không nhịn được mà cong môi cười, 20 NDT thôi mà, cô có cần vui vẻ như vậy không? Đúng là đồ nhà quê.
Vu Đằng định ngồi xe buýt, nhưng cô ra khỏi nhà mới phát hiện ra chỗ này đừng nói đến xe buýt, ngay cả xe taxi cũng không thấy bóng dáng, xem ra 20 NDT này không đủ để trả tiền xe. Vu Đằng cất tiền vào túi, cô lấy điện thoại tìm phần mềm đặt xe, lần sau ra ngoài cô nhất định phải chuẩn bị kỹ càng phương tiện đi lại mới được.
Vu Đằng đứng bên cạnh bồn hoa, cô đặt ba lần liên tục mà không có lái xe nào nhận đơn, trong lúc đang chán nản thì có một chiếc ô tô dừng lại trước mặt cô.
Người đàn ông hạ cửa kính xe rồi mỉm cười nhìn Vu Đằng: “Em đi đâu? Anh đưa em đi một đoạn đường?”
Có chuyện tốt như này sao? Đáy lòng Vu Đằng ngập tràn vui vẻ, cô nhanh chóng lên xe rồi báo địa chỉ mình muốn đến.
Ngụy Hạc Trường hơi khựng lại, địa điểm cô muốn đi chính là văn phòng làm việc của anh. Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vu Đằng, sau đó thuận tay đeo kính râm: “Em đến chỗ đó làm gì?”
Vu Đằng thường không đề phòng người khác, nhất là loại người đi xe sang trọng như thế này, đã thế còn ở trong khu biệt thự cao cấp, chắc chắn sẽ không có ý đồ xấu gì với cô. Bởi vậy cô trả lời vô cùng thoải mái: “Em đi phỏng vấn.”
Bình thường Ngụy Hạc Trường không để ý tới việc tuyển nhân viên của phòng làm việc, cho nên anh hoàn toàn không biết phía bên mình đang tuyển dụng vị trí nào, “Em ứng tuyển vị trí nào?”
Vu Đằng cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua: “Trợ lý.”
Ngụy Hạc Trường gật gật đầu, “Vậy em định nghỉ việc ở Công ty giải trí Hoa Hoa?”
Hả??? Anh ta biết cô làm việc ở Hoa Hoa sao?
Phản ứng của Vu Đằng viết hết lên mặt, Ngụy Hạc Trường bật cười, anh tháo kính râm để cô nhận ra mình, nhưng thấy Vu Đằng vẫn không có phản ứng gì, anh biết cô không nhớ ra mình, “Anh từng gặp em trong buổi tiệc tối của Hoa Hoa.”
“…. Ha ha ha.” Vu Đằng gãi gãi đầu, “À là buổi tiệc tối hôm đó sao, hôm đó em uống say nên không nhớ gì cả.”
“Không sao.” Ngụy Hạc Trường mỉm cười, anh vô cùng bình tĩnh nói một câu, “Sau này còn nhiều thời gian.”
Đến bãi đỗ xe, Vu Đằng nhanh nhẹn đi xuống, người này nói đưa cô một đoạn đường, vậy mà tốt bụng đưa đến tận nơi, “Làm phiền anh đưa em đến tận đây, em cảm ơn nha.”
Ngụy Hạc Trường cong môi cười, đôi mắt hoa đào đầy tình cảm, “Không cần khách khí.”
Không hổ là phòng làm việc của đại minh tinh, đến trang trí cũng vô cùng tinh tế. Vu Đằng vừa đi theo nhân viên hướng dẫn, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh. Mặc dù phòng làm việc này không quy mô như mấy tập đoàn lớn kiểu Giải trí Hoa Hoa, nhưng nơi này khiến người ta cảm thấy vô cùng lịch sự, tao nhã. Nếu làm việc ở đây thì tâm trạng nhất định sẽ rất thoải mái.
Vu Đằng đợi bên ngoài một lát trước khi đến giờ phỏng vấn. Người phỏng vấn cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp và thời trang. Cô ấy nhìn sơ yếu lý lịch của cô và khen cô rất ưu tú, hi vọng có cơ hội hợp tác.
Hồi Vu Đằng còn đi học, tuyển người vào câu lạc bộ thật sự không thể sánh bằng buổi phỏng vấn chuyên nghiệp như thế này, hơn nữa Vu Đằng còn quá ít kinh nghiệm, cô cũng không biết rõ quy trình phỏng vấn như thế nào. Thế nên lúc nghe thấy đối phương khen ngợi mình, Vu Đằng vô cùng vui vẻ.
“Chị nhìn trong hồ sơ xin việc của em thì thấy em muốn ứng tuyển vào vị trí trợ lý, không biết em đã từng làm ở vị trí này chưa?”
Vu Đằng ngoan ngoãn lắc đầu, cô tìm hiểu qua thì thấy công ty này đưa ra yêu cầu tuyển dụng thấp nhất, hơn nữa cô vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm làm việc chưa có nên mới thử nộp hồ sơ xem sao, “Kinh nghiệm làm việc của em tuy không nhiều nhưng em luôn sẵn lòng học hỏi, hơn nữa em cũng rất yêu thích môi trường làm việc ở quý công ty.”
Nhân viên phỏng vấn nở nụ cười hiền lành với Vu Đằng: “Chị cảm thấy tính cách của em không quá phù hợp với vị trí trợ lý, công việc này khá là khô khan.”
Bọn họ đang uyển chuyển từ chối cô sao??? Vu Đằng còn chưa kịp buồn bã thì đã nghe thấy chị gái xinh đẹp của phòng nhân sự nói tiếp: “Công ty bọn chị còn tuyển một vị trí khác, chị nghĩ tương đối thích hợp với em, đó là làm trợ lý riêng cho vua màn ảnh Ngụy Hạc Trường, không biết em có hứng thú không?”
Vua màn ảnh Ngụy Hạc Trường??? Đó không phải là ông chủ của công ty này sao?!! Mặc dù cô chưa gặp anh ta, nhưng đã sớm nghe qua danh tiếng của Ngụy Hạc Trường.
Ngụy Hạc Trường nổi tiếng từ thời niên thiếu, đồng thời là một trong số ít những gương mặt sáng giá trong suốt nhiều năm của giới giải trí, có thể nói anh ta chính là một đại minh tinh vô cùng nổi bật.
Mặc dù trước đó Vu Đằng là kẻ chuyên săn ảnh nhưng cô thuộc dạng lâm trận mới mài gươm, lúc nào muốn chụp ảnh ai thì mới đi tìm hiểu thông tin về người đó. Cho nên vua màn ảnh Ngụy Hạc Trường dù nổi tiếng bao năm qua, nhưng trong ấn tượng của Vu Đằng thì anh ta cũng chỉ giống như Kỷ lão tiền bối từ đời trước, chính vì thế mà cô không hề thăm dò hay để ý mấy tin tức về anh ta.
Vu Đằng hơi do dự: “Liệu em… có thể làm tốt công việc này sao?”
Nhân viên phỏng vấn thầm nghĩ trong lòng “Đương nhiên là tốt rồi, người do ông chủ chỉ định chẳng lẽ không tốt được sao.” Là một người thông minh, nhân viên phỏng vấn đương nhiên hiểu rõ vấn đề đi theo trình tự, cô bèn cười cười và nói: “Em nhất định làm được.”
Tiền lương trợ lý riêng của vua màn ảnh đương nhiên không hề thấp, hơn nữa chị gái xinh đẹp phòng nhân sự còn nói qua về nội dung công việc cho Vu Đằng, cô nghe xong thì cảm thấy việc này cũng không quá khó, cũng chỉ là chân chạy vặt cấp cao mà thôi, yêu cầu biết nấu ăn thì quá đơn giản với cô rồi.
Cuối cùng đối phương cho Vu Đằng thời gian suy nghĩ là ba ngày. Vu Đằng không nghĩ ngợi gì nhiều, cô còn phải đến công ty tiếp theo để phỏng vấn. Khu này là nội thành nên phương tiện di chuyển thuận lợi hơn rất nhiều, Vu Đằng lên xe buýt, may mắn chỗ cuối cùng trong góc vẫn còn trống. Vu Đằng vừa ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, màn hình hiện ba chữ Lâm Hành Hành.
“Ê thợ săn nhỏ, có công ty nào muốn thuê cô không?” Lâm Hành Hành lái xe lượn lờ phố xá, sáng nay lúc chạy theo cô ra cửa thì vừa ra đến đường trong khu biệt thự đã không thấy bóng dáng Vu Đằng đâu. Lâm Hành Hành không biết cô làm cách nào mà đi nhanh như vậy, anh buồn thiu chạy về đổi sang chiếc xe mới rồi lái xe lòng vòng quanh đó.
Buổi phỏng vấn đầu tiên đã thành công, trong lòng Vu Đằng rất vui vẻ: “Tất nhiên là có rồi, tiền lương còn gấp đôi lúc trước.”
“Cô cẩn thận bị lừa còn hớn hở kiếm tiền cho người ta.” Lâm Hành Hành cố ý nói, “Vì tránh cho việc cô bị người ta lừa, tôi quyết định sẽ giúp cô, chỉ cần cô có lời nhờ thì tôi có thể giới thiệu giúp cô một công việc.”
Lần này Vu Đằng rất có niềm tin: “Không cần đâu.”
Thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Vu Đằng, Lâm Hành Hành thầm nghĩ cô nàng này không hổ danh xuất thân từ paparazzi, xem ra vẫn rất thông minh, không dễ bị lừa là được rồi. Còn về phần công việc của cô, đợi cô xác định rõ ràng thì anh đi điều tra qua cũng không muộn.
Nhưng thời gian trôi qua chưa được bao lâu, Lâm Hành Hành đã thấy mình yên tâm quá sớm. Vu Đằng gọi điện cho anh, giọng nói tràn ngập đáng thương: “Lâm Hành Hành, tôi bị lừa.”
Lâm Hành Hành vội vàng phanh xe, giọng điệu của anh cũng trở nên căng thẳng: “Cô đang ở chỗ nào?”
Chỗ này là chỗ nào nhỉ… Vu Đằng nhìn đường cái hoang vu xung quanh, ngay cả một cây to để làm mốc cũng không có, thời tiết thì không được tốt cho lắm nên cô càng không biết mình đang ở chỗ nào.
Tín hiệu điện thoại thì chập chờn, chức năng định vị mãi không load nổi, Vu Đằng chỉ biết ngửa đầu nhìn trời và nói: “Tôi đang đứng dưới một đám mây đen lớn… rất rất lớn.”
Lâm Hành Hành cố gắng nhẫn nại hỏi lại Vu Đằng: “Còn đặc điểm nào khác không? Cô nhìn xung quanh xem có biển hiệu hay biển báo giao thông nào không?”
Chỗ này thật sự không có cái gì, Vu Đằng thở dài nói: “Bên chân tôi còn có một đóa hoa dại.”