“Mẹ biết, mẹ biết, con đừng khóc nữa cục cưng, bây giờ mẹ sẽ nghĩ cách cho con, bây giờ con cứ lên giường nằm nghỉ ngơi đi, mẹ đi gọi điện cho Bùi Hạo Tuấn đến, sau đó sẽ nói chuyện hai mươi phần trăm cổ phần với ba của con.”
Triệu Uyển Nhan nhanh chóng dỗ dành Cố Tống Vy, rồi đi gọi điện thoại cho Bùi Hạo Tuấn.
Cuộc điện thoại này, Triệu Uyển Nhan diễn đủ các thể loại kịch, khóc đến mức kinh thiên động địa: “Hạo Tuấn, con đang ở đâu, mau đến đây, Tống Vy nói nó muốn bỏ đứa bé đi, rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì rồi? Đang yên đang lành, sao Tống Vy lại nghĩ quẩn như vậy chứ?”
“Sao cơ?”
Bùi Hạo Tuấn nhất thời kinh ngạc: “Bảo cô ấy ngoan ngoãn ở nhà đừng làm gì cả, con sẽ đến ngay.”
Cúp máy, Triệu Uyển Nhan dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Tống Vy yên tâm, sau đó làm theo dự định, đi đến phòng làm việc.
Lúc này, Tiêu Tùng đang ngồi trong phòng làm việc xem văn kiện, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, ông đáp một tiếng.
Triệu Uyển Nhan rất nhanh đã bưng một cốc trà sâm vào, Tiêu Tùng nhìn thấy bà, khẽ hỏi: “Tống Vy yên tĩnh rồi hả?”
“Đúng vậy, ồn ào cả một lúc.”
Đặt cốc trà sâm xuống bàn, Triệu Uyển Nhan đi ra phía sau Tiêu Tùng bóp vai cho ông.
Tiêu Tùng không có phản ứng gì quá lớn: “Đã là người lớn cả rồi, bảo con bé đừng tùy hứng như vậy nữa, nếu đã là người nhà họ Bùi rồi, càng không nên tùy ý làm bừa.”
“Tống Vy đâu có phải tùy hứng đâu, người nhà họ Bùi chỉ xem trọng nhà họ, bọn họ xem thường xuất thân của Tống Vy, vậy nên vẫn luôn có ý xem thường, ông à, ông cũng biết đấy, đứa trẻ Tống Vy đó, từ bé đã không có ba, vậy nên con bé vẫn luôn xem ông như ba nó mà cung kính. Lúc trước ông cũng từng nói, đợi khi Tống Vy gả cho người ta, có thể cho con bé hai mươi phần trăm cổ phần làm của hồi môn.”
“Bay giờ, Tống Vy cũng xem như là đã gả cho nhà người ta rồi, ông có thể nể tình tôi bao năm nay đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho nhà họ Tiêu mà chuyển cổ phần cho con bé được không? Như vậy, nó sẽ không bị mất mặt ở nhà họ Bùi nữa. Đây cũng là điều duy nhất mà người mẹ như tôi đây có thể giúp nó.”
Triệu Uyển Nhan nhẹ nhàng khuyên bảo Tiêu Tùng, thể hiện dáng vẻ của một người mẹ hiền.
Mà sự thỉnh cầu của bà, vẫn luôn bị Tiêu Tùng từ chối: “Tôi đã nói là đừng nhắc lại chuyện này nữa, số cổ phần mà tôi đã đồng ý cho Tống Vy, đợi thời cơ đến, tôi sẽ đưa. Nhưng lúc này, tôi không để động đến chúng. Ngoài ra, phần lớn cổ phẩn của tập đoàn Tiêu thị là do Diệp Nhiên kế thừa, đây là thứ mà trước khi mẹ con bé mất để lại cho nó, hai mươi phần trăm của Tống Vy, cũng phải thông qua sự đồng ý của Diệp Nhiên, chỉ có điều…”
Nói đến đây, Tiêu Tùng dừng lại một lúc, nhìn Triệu Uyển Nhan: “Ân oán giữa Diệp Nhiên và Tống Vy, tôi nghĩ, Diệp Nhiên có thể sẽ không đồng ý.”
“Ông à, Diệp Nhiên dù thế nào chăng nữa thì cũng là con gái ruột của ông, ông có thể chi phối quyền lợi nhận cổ phần của nó, chắc không cần đến sự đồng ý của nó đâu chứ?”
Triệu Uyển Nhan nhíu mày, tiếp tục khuyên bảo.
Bà ta biết được tiện nhân Tiêu Diệp Nhiên đó ghét bọn họ như vậy, không có khả năng cô sẽ đồng ý.
“Uyển Nhan, tôi đã nói rồi, mọi đồ đạc trong nhà này, của Diệp Nhiên là của Diệp Nhiên, đồ của con bé, thì sẽ do nó làm chủ, tôi biết bà không thích con bé, mấy năm nay, vì bà, một người làm ba như tôi cũng ngày càng xa cách con gái mình, đây đã là thứ duy nhất để duy trì quan hệ giữa hai ba con tôi rồi, lẽ nào bà còn muốn phá hoại, muốn tôi và con bé hoàn toàn trở mặt thành thù, chưa chết thì chưa dừng lại sao?”
Nói đến cuối cùng, giọng điệu của Tiêu Tùng đã trở nên nóng nảy.
Triệu Uyển Nhan bị dọa cho một trận, cũng không dám nói gì nữa.