Tống An Kỳ nhìn thấy một màn này, gương mặt tỏ vẻ xem thường: “Ban nãy còn huênh hoang như gì, bây giờ lại giống như mấy con chó Pug vậy, cúi đầu xin xỏ với tổng giám đốc Cố, loại cực phẩm này, đúng thật là.”
Cô ngừng lại một lúc, tầm nhìn của cô chuyển sang người Cố Mặc Đình, ánh mắt lập tức phát sáng: “Có điều, thật sự không ngờ đến sẽ gặp được tổng giám đốc Cố ở đây, nam thần của tớ, quả nhiên đẹp trai thật!”
Tiêu Diệp Nhiên bật cười, ánh mắt lướt qua đám người, nhìn về phía Cố Mặc Đình.
Cố Mặc Đình dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt cũng nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, như có tình ý trong đó.
Tiêu Diệp Nhiên lặng lẽ nhìn anh cười.
Ánh mắt Cố Mặc Đình trở nên sâu hơn, xuyên qua đám người, đi về phía này.
Sau đó, ngay khi anh sắp đi qua Tiêu Diệp Nhiên, đột nhiên dừng bước chân lại, nói: “Phóng viên của Thời Thụy?”
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Mặc Đình nhìn cô bằng một ánh mắt sâu sắc: “Tôi nhớ cô rồi, chỗ như Thời Thụy, không quá thích hợp với cô, nếu như có hứng thú, có thể đến Hoàng Đình, đối với nhân tài, công ty chúng tôi rất hoan nghênh.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Cố, tôi sẽ xem xét cẩn thận.”
Tiêu Diệp Nhiên nở nụ cười ngọt ngào, sau đó nhìn Cố Mặc Đình rời đi.
Lúc này, tất cả các phóng viên, nhà đầu tư, bao gồm cả Lâm Thành, gương mặt đều ngơ ra nhìn Tiêu Diệp Nhiên, ánh mắt tỏ vẻ không dám tin tưởng.
Ban nãy tất cả bọn họ đều bày ra gương mặt tươi cười, nhưng không thể nói chuyện được với Cố Mặc Đình.
Nhưng Tiêu Diệp Nhiên tuy không làm gì, lại chủ động lấy được chú ý của Cố Mặc Đình, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói đó, lại muốn mời Tiêu Diệp Nhiên đến Hoàng Đình.
Hoàng Đình đó!
Mười mấy phóng viên ở đó ngưỡng mộ nhìn Tiêu Diệp Nhiên, các ngôi sao nữ người thì ngưỡng mộ, người thì ghen ghét đố kị, đến cả Lâm Thành, sắc mặt cũng có chút phức tạp.
May mà ban nãy anh ta không nói những lời quá độc ác, muốn khiến Tiêu Diệp Nhiên phải thất nghiệp, kết quả vừa chớp mắt, Hoàng Đình đã đưa ra lời mời với cô rồi.
Giải trí Thanh Hải tuy lớn mạnh, nhưng cũng không thể nào so sánh được với Hoàng Đình, Lâm Thành nghĩ đến lời nói ban nãy của Tiêu Diệp Nhiên, trong lòng nhất thời có chút không cam lòng.
Người phụ nữ này, càng khinh thường anh ta, anh ta càng muốn có được!
Tiêu Diệp Nhiên không biết được suy nghĩ của Lâm Thành, cũng không chú ý đến ánh mắt dò xét của những người xung quanh, kéo tay Tống An Kỳ rời đi.
Lúc xuống dưới tầng, Tống An Kỳ kích động kéo hai tay của Tiêu Diệp Nhiên: “Tiêu Diệp Nhiên, cậu may mắn thật đó, Cố Mặc Đình đã muốn mời cậu đến Hoàng Đình, cậu còn có gì phải suy nghĩ nữa? Cậu nên đồng ý luôn chứ, một cơ hội tốt như vậy, không biết là có bao nhiêu người ngưỡng mộ cậu muốn chết luôn à?”
“Tớ không cần nhé, ở Thời Thụy đã phải tranh chấp với người khác nứt đầu mẻ trán rồi, đến Hoàng Đình, chỉ sợ đến tro bụi cũng chẳng còn.”
Tiêu Diệp Nhiên lắc lắc đầu, gương mặt tỏ vẻ không đồng tình.
Tống An Kỳ hận không thể rèn sắt thành thép: “Đúng là không có tiền đồ, cạnh tranh kịch liệt thì sợ gì chứ? Với năng lực của cậu, muốn có thể đứng vững ở đó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tiêu Diệp Nhiên, cậu đúng là khiến tớ ghen tị muốn chết mà, nếu Cố Mặc Đình mà nói với tớ như vậy, tớ sẽ chẳng nói gì cả mà đi theo anh ta luôn.”
“Vâng, tính mê trai của cậu, tớ cũng chẳng ngăn nổi.”
Tiêu Diệp Nhiên bật cười không thôi, nhưng cô lại có chút tò mò, nếu như Tống An Kỳ biết được cô gả cho Cố Mặc Đình thì sẽ như thế nào.
“Người may mắn như cậu không thể hiểu được nỗi khổ của người khác.”
Hai người vừa đi vừa đấu khẩu với nhau, cuối cùng cũng ra được hội sở, chuẩn bị ra đường bắt xe.