Tất cả mọi người đều khinh bỉ Tiêu Diệp Nhiên, họ nói chuyện không chút khách sáo.
“Haha, đúng là một đôi cực phẩm tâm địa đen tối!” Tiêu Diệp Nhiên tái mặt, tức giận đến mức bật cười: “Bùi Hạo Tuấn, rốt cuộc anh có mặt mũi nói ra câu này à? Tôi dây dưa không buông anh sao? Mấy ngày trước anh còn là vị hôn phu của Tiêu Diệp Nhiên tôi đấy, anh quên nhanh vậy à? Có muốn tôi nhắc lại cho anh, hôm nay vốn là ngày kết hôn của tôi và anh không? Haha, sao anh làm người có thể vô liêm sỉ đến thế, cũng phải có mức độ thôi chứ!”
Bùi Hạo Tuấn không ngờ Tiêu Diệp Nhiên lại nói tất cả mọi chuyện ra như vậy, anh ta đổi sắc: “Tiêu Diệp Nhiên, cô đừng nói bậy, tôi là vị hôn phu của cô bao giờ à? Tưởng bở à?”
Cố Tống Vy ngồi dưới đất, ra vẻ đau lòng nói: “Diệp Nhiên, sao em lại nói ra những lời như vậy, chị và Hạo Tuấn đều có tình với nhau, nếu không cũng không có đứa bé. Em lại nói xấu bọn chị… thật là quá đáng.”
Lời nói ác độc đến mức đó, cô ta không nói chuyện mình cướp Bùi Hạo Tuấn mà lại nhắc tới tình yêu của mình và anh ta, khiến cho người khác hiểu nhầm.
Tất cả khách khứa đều xì xào bàn tán, một buổi lễ đính hôn tốt đẹp bỗng trở thành gia đình đại chiến, mọi người cảm giác nó còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình máu chó vào khung giờ vàng.
“Diệp Nhiên, vậy là cháu không đúng rồi, dì biết cháu thích Hạo Tuấn, nhưng giờ nó đã kết hôn với Tống Vy, cháu đừng nói xấu hai đứa nó có được không?”
Lúc này đây, mẹ của Bùi Hạo Tuấn là Tần Thúy Kiều cũng đứng ra nói giúp con trai mình.
Mặc dù lời rất hàm súc nhưng cũng biến tướng thành lời nói xấu Tiêu Diệp Nhiên.
Vẻ mặt của cô vô cùng khó nhìn.
Cô có thể cảm giác được, sau khi Tần Thúy Kiều nói ra câu nói này, ánh mắt mọi người nhìn cô đều thay đổi, họ càng xem thường hơn, mỗi ánh mắt như một mũi tên nhọn xuyên qua người cô.
Chỉ mình cô đứng đó, tứ cố vô thân.
“Tổng giám đốc?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mồ hôi trên người Tô Lân túa ra như tắm, anh nhìn Tiêu Diệp Nhiên đang đứng trong đám đông mà lạnh cả sống lưng.
Cố Mặc Đình đang đứng bên cạnh anh ta, biểu cảm trên mặt trông tăm tối đến sợ, ánh nhìn lạnh băng đong đầy sát khí.
“Kêu người kia vào đây! Rồi đi liên hệ với mười công ty truyền thông cho tôi, ngày mai tôi không muốn thấy bất kì tin tức gì bất lợi cho cô ấy.”
“Vâng thưa tổng giám đốc!”
Tô Lân nghe anh nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Cố Mặc Đình đứng yên như tượng, mặt anh lạnh như tiền, xung quanh như có một bầu không khí u ám đáng sợ vờn quanh nhưng rồi khi ánh mắt anh lướt đến bóng dáng xinh đẹp trong đám người kia, đôi mắt ấy dường như hiện lên vẻ xót xa.
Cô vợ nhỏ của anh, không kẻ nào được phép thương tổn!
Mọi người trong bữa tiệc vẫn đang ầm ĩ nhốn nháo, miệng họ không ngừng phun những lời sỉ vả châm chọc Tiêu Diệp Nhiên.
Tiêu Diệp Nhiên vẫn đứng thẳng sống lưng, lặng yên hứng chịu những lời ác độc của những kẻ xung quanh.
Lúc này thì Cố Tống Vy cũng đã được Bùi Hạo Tuấn đỡ đứng dậy, cô ta tranh thủ nhìn thoáng qua Tiêu Diệp Nhiên, trong mắt thấp thoáng nét cười đầy đắc ý khi âm mưu đã thành công, song ngoài mặt thì vẫn ra vẻ như một người chị gái tốt, cô ta nói: “Diệp Nhiên à, chị không trách gì em đâu, nhưng thật sự chị không tài nào có thể nhường Hạo Tuấn cho em được, với lại dù chị có đồng ý đi nữa thì Hạo Tuấn chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận đâu.”