Trong phòng tổng thống.
Cố Mặc Đình đã sớm chờ từ lâu: “Tiêu Diệp Nhiên kéo vali đi vào, bĩu môi phàn nàn nói: “Cũng may là anh đã đến, nếu không thì tối nay em cũng không có chỗ nào để ở.”
“Nếu như em đồng ý, anh cũng có thể khiến cho bọn họ không có chỗ ở.”
Cố Mặc Đình nhận lấy vali của cô, khẽ cười nói.
“Thôi bỏ đi, người ta đê tiện, chúng ta cũng không thể để tiện giống như người ta được.”
Tiêu Diệp Nhiên cong môi mỉm cười, vô tình nhìn thấy ở bên cạnh có một bó hoa tulip, hai mắt liền sáng lên: “Là hoa mà em thích, do anh mua hả?”
“Lúc nãy nhìn anh nhìn thấy hoa tulip nở rộ sặc sỡ ở trước cửa của một cửa hàng ven đường, anh biết là em thích nó cho nên anh đã mua.”
Tiêu Diệp Nhiên ôm tới, hít một hơi thật sâu, cười đến nổi xinh đẹp hơn so với hoa ở trong tay: “Thật là thơm.”
Cố Mặc Đình nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, hỏi có mục đích: “Trước kia chưa từng được nhận hả?”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu: “Không phải là ai cũng giống như anh đâu, đều có lòng như vậy, em rất vui đó, cũng rất cảm động nữa, anh có thể đi công tác với em thật là tốt quá đi.”
“Chỉ có nhiêu đó mà đã thỏa mãn à?”
Đôi mắt của Cố Mặc Đình ngưng động trong nháy mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, khóe miệng nở một nụ cười.
Cô nghiêm túc nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười hồn nhiên: “Đương nhiên rồi, đây chính là hoa do anh tặng mà.”
Ánh mắt của Cố Mặc Đình sâu thẳm nhìn cô: “Em thật sự rất khác so với những người phụ nữ khác, khó có được ở gần với kim chủ, không cần kim cương, không cần bất động sản, không muốn dựa vào địa vị cao của anh, còn không đồng ý tiêu tiền của anh. Thân là chồng, anh rất không có cảm giác tồn tại.”
Tiêu Diệp Nhiên bị lời nói này của anh chọc cho cười khanh khách không ngừng: “Kim cương em có rồi, bất động sản em cũng có, địa vị thì em có thể dựa vào năng lực của chính mình mà đạt được, tiền thì toàn bộ tập đoàn Tiêu thị đều là của em, chỉ cần không phá sản hẳn cũng đủ để em tiêu cả một đời. Về phần anh ấy hả, ở bên cạnh em nửa đời sau, vậy đã có đủ cảm giác tồn tại chưa.”
Cô làm cho Cố Mặc Đình ngay cả núi Thái Sơn sụp đổ anh cũng không thay đổi sắc mặt, vậy mà nhịp tim lại đột nhiên tăng lên rất nhanh, anh hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ giọng nói: “Anh có thể cho rằng em đây là đang điềm báo mất trái tim không?”
Tiêu Diệp Nhiên ngẩn người, ngây ngốc lắc đầu: “Em… em không biết nữa, nhưng nếu như muốn cùng anh sống hết cả một đời thì em đồng ý.”
Đúng, là cô không có cách nào xác định lòng của mình được, nhưng mà trong lòng của cô lại muốn sống cùng với anh cả một đời.
Bởi vì anh sẽ tôn trọng cô, sẽ đối xử thật lòng với cô, có thể cho cô được cảm giác an toàn mà cô chưa bao giờ có được.
Cho anh cả một đời, đáng giá!
“Lời này anh sẽ nhớ kỹ đó, anh sẽ chờ em tiếp nhận anh, nhưng mà anh hi vọng ngày đó sẽ không quá lâu.
Nói xong, anh hôn cô, nụ hôn này cực kỳ triền miên, cực kỳ dai dẳng.
Hai giờ chiều, Tiêu Diệp Nhiên đang yên tĩnh nằm trong vòng tay ấm áp của Cố Mặc Đình, chuông cửa phòng đột nhiên lại vang lên.
Tiêu Diệp Nhiên đi ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Ngải đang đứng ở cửa, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không có gì cả, tôi chỉ đến đây để thông báo với cô thời gian quay phim của Tống Vy sắp đến rồi, cô chuẩn bị một chút đi, đi ra ngoài cùng chúng tôi luôn.”
Lúc nói chuyện thì Tiểu Ngải rất là lạnh nhạt, nhưng mà ánh mắt của cô ta lại nghiêng qua nhìn vào trong phòng, dường như là muốn nhìn thử xem phòng vip ra sao.