Thời Hạ ở lại bệnh viện ba ngày.
Nhưng ba ngày này dường như đã một thế kỷ trôi qua.
Thời Hạ nằm trên giường bệnh ngây ngốc nhìn trần nhà, theo bản năng sờ bao thuốc lá dưới gối, chỗ đó không có gì cả.
Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, một người đàn ông đeo kính mặc tây trang giày da đi vào, “Hạ Hạ, con thích ăn tiểu long bao (*) nhất, có muốn ngồi dậy ăn một chút không?” Mang theo chút mùi vị lấy lòng.
(*) Tiểu long bao (hay Xiao Long Bao) là một món điểm tâm khá nổi tiếng của Đài Loan.
Thời Hạ im lặng nửa ngày mới chậm rãi chuyển tròng mắt nhìn qua đó, đã ba ngày rồi, rốt cuộc Thời Hạ cũng tiếp nhận sự thật này, người cha già kia của cô bởi vì phá sản mà sợ đến mức nhảy lầu lại sống đến giờ phút này.
Không, không thể nói như vậy được, nói một cách chính xác hơn là, Thời Hạ cô đã quay về năm cô mười tám tuổi.
Một Thời Hạ năm đó còn đơn thuần non nớt, năm đó ba cô còn cực kỳ giàu có, không hề nhảy lầu vì phá sản, năm đó, Thẩm Nhất Thành còn ở Cẩm Thành, còn chưa rời đi.
Thời Hạ ngồi dậy, Thời Gia Hoan vội vàng lại đỡ cô, Thời Hạ tức giận, “Chỉ bị đập đầu xước chút da, còn chưa chết.”
Gia Hoan, Gia Hoan, cái tên do ông nội đặt cho ba cô hy vọng cả nhà đều được sung sướng, mà sau đó bọn họ nhà tan cửa nát, sa sút đói khổ, thật sự mỉa mai.
Thời Gia Hoan sửng sốt một lúc, ông sờ sờ trán Thời Hạ, ngày thường Thời Hạ không thích nói chuyện, mặc dù nổi giận cũng chỉ đơn thuần tức giận mà thôi, loại lời nói có chút khiêu khích thậm chí mang theo ý vị thô tục này thì con gái ngoan bảo bối của ông chưa bao giờ biết nói.
Tình cảm của Thời Hạ dành này người cha già này rất phức tạp, vào lúc ông nhảy lầu chết, Thời Hạ vừa lúc đứng dưới lầu, cô tận mắt nhìn thấy ông nhảy từ trên lầu xuống, té vỡ đầu chảy máu.
Thời Hạ ngồi sụp xuống bên người ông khóc lóc thảm thiết, đó là ba cô, là người nuông chiều cô từ nhỏ đến lớn, nháy mắt đã mất rồi.
Chính là lúc chủ nợ tìm tới tận cửa, Thời Hạ bị ép đến đường cùng thì bắt đầu oán hận người đàn ông bị phụ nữ lừa đến mức phá sản để rồi cuối cùng phải nhắm mắt nhảy lầu này.
Hai năm đó Thời Hạ thê thảm nhất, ngay cả nằm mơ cũng mắng chửi ông.
Cũng chính hai năm đó, Thời Hạ lại bắt đầu nhớ ông, đó dù sao cũng là ba cô!
Nếu ông còn sống thì cô không phải lẻ loi một mình, mặc dù mưa to gió lớn đến đâu đi chăng nữa, tóm lại là có gia đình là được, nhưng ba đã mất rồi, cô phải đi chỗ nào tìm gia đình này chứ?
Thời Gia Hoan nâng cái bàn nhỏ trên giường bệnh lên, ông đặt tiểu long bao và cháo lên bàn, sau đó đi toilet giặt một cái khăn lông rồi quay lại đưa cho Thời Hạ chùi tay.
Trong phòng bệnh đơn người có kèm theo một phòng vệ sinh độc lập, vào cái năm lẻ mấy này thì đây đã được gọi là nơi trang trí hoành tráng nhất ở huyện nhỏ Cẩm Thành rồi.
Nghèo túng ngần ấy năm làm Thời Hạ không có cách nào thích ứng được trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng sắp quên mất thì ra trước kia bản thân từng giàu có như vậy.
Thời Hạ gắp một cái tiểu long bao cho vào miệng, ngậm lấy nước súp nồng đậm mùi thơm, vị ngon giữ mãi trong miệng, vẫn là hương vị trong trí nhớ.
Thời Gia Hoan rót một ly nước ấm đặt lên bàn, thật cẩn thận hỏi cô, “Đầu còn đau không?”
Thời Hạ dừng đũa một chút, lắc đầu, “Không đau, có thể xuất viện rồi.”
“Con muốn xuất viện sao?” Vẻ mặt Thời Gia Hoan vui vẻ, rõ ràng không nghĩ tới Thời Hạ sẽ đồng ý xuất viện.
Thời Hạ nhịn không được thở dài.
Haiz, không tìm đường chết sẽ không phải chết!
Tiếng đập cửa cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, Thời Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bóng dáng của một phụ nữ chợt lóe qua, người nọ chỉ gõ gõ cửa nhưng không đi vào.
Nhưng Thời Hạ vẫn nhận ra bà là ai.
Thời Gia Hoan tự nhiên cũng nhìn thấy, ông hơi thấp thỏm nhìn thoáng qua Thời Hạ, Thời Hạ cúi đầu ăn gì đó, làm bộ như không phát hiện.
Thời Gia Hoan ho một tiếng nhằm che dấu, “Ba đi chuẩn bị nước ấm cho con, con ăn trước đi.”
Sau khi Thời Gia Hoan rời khỏi chỗ này thì thấy Lâm Vận xách theo một túi trái cây đứng ở hành lang.
Người phụ nữ đã hơn 40 tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn trắng nõn, vẫn còn ra dáng.
“Thế nào, Hạ Hạ thế nào rồi? Có khỏe hơn chút nào không?” Vẻ mặt Lâm Vận sốt ruột.
“Không sao cả, bà không cần khẩn trương như vậy.”
“Sao không khẩn trương cho được, đều do Nhất Thành xuống tay không biết nặng nhẹ, nếu để lại một vết sẹo trên trán con bé thì không ổn chút nào.”
“Bác sĩ nói chỉ xước chút da……” Thời Gia Hoan hơi xấu hổ, “Là Hạ Hạ không chịu xuất viện, thật ra thì……” Thật ra thì vết thương trên trán căn bản không đáng lo.
Cửa bệnh viện không cách âm, tuy hai người đã cố đè thấp giọng nói, nhưng Thời Hạ có thể lờ mờ nghe được đầu đuôi câu chuyện.
Năm đó Thời Hạ trốn phía sau cửa nghe hai người nói chuyện, sau đó lao ra hất đổ tất cả trái cây Lâm Vận mang đến. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
Mẹ cô vừa mất chưa được nửa năm mà ba đã bán một căn hộ khác với giá cực thấp để đưa tiền cho một người phụ nữ vừa mới ly hôn.
Mà người phụ nữ kia còn là tình đầu của người đàn ông này.
Sau đó rất nhiều năm trôi qua, Thời Hạ vẫn luôn suy nghĩ, nếu loại chuyện này phát sinh trên người một người khác, người đó sẽ làm thế nào đây?
*
Trước khi Thời Hạ xuất viện, cô còn đặc biệt yêu cầu bác sĩ kiểm tra toàn diện cho thận của cô.
Bác sĩ rất bất ngờ.
Thời Gia Hoan cũng không hiểu nổi.
Vì sao một cô gái nhỏ mới mười tám tuổi vừa đang trong độ tuổi xuân vừa đang yên đang lành lại muốn kiểm tra thận?
Thời Hạ vẫn kiên trì, tuy Thời Gia Hoan không hiểu nhưng cũng không ngăn cản gì, tóm lại vì tốt cho thân thể, chẳng qua chỉ kiểm tra thêm một cái mà thôi.
Khi Thời Hạ cầm tờ giấy kết quả kiểm tra thì có chút hoảng hốt, quả thận khỏe mạnh trong thân thể cô lúc này rốt cuộc là của cô hay là của Thẩm Nhất Thành?
Sau khi cô và Thẩm Nhất Thành nằm lên bàn phẫu thuật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô quay về năm mười tám tuổi, vậy Thẩm Nhất Thành thì sao? Còn sống chứ?
Hôm nay là ngày khai giảng của năm thứ hai cấp 3, mà Thời Hạ ở bệnh viện đã bỏ lỡ ngày khai giảng đầu tiên, vì thế Thời Hạ lấy sách giáo khoa lớp 11 ra lật lật.
Sau đó vẻ mặt ngơ ngác.
Cô đã là một bà già sắp 30 tuổi, liệu cô còn nhớ rõ bao nhiêu kiến thức ở cấp 3?
E là sớm trả lại hết cho giáo viên rồi.
Huống chi Thời Hạ năm đó học cũng không giỏi giang gì.
Ba ngày ở bệnh viện kia, Thời Hạ tràn đầy quyết tâm phải học tập tốt để thay đổi vận mệnh, lúc này cô nhìn sách giáo khoa cấp 3 mà như trái cà tím bị vứt vào tủ lạnh, lập tức héo úa.
Lúc Thời Hạ buồn bã nhìn sách giáo khoa, Thời Gia Hoan gõ gõ cửa phòng rồi đi vào.
Cô con gái này của ông luôn ngoan ngoãn vâng lời, ôn hòa nhu thuận, điều duy nhất là không thích học.
Đánh đàn, ca hát, vẽ tranh, chỉ cần không phải học, cô đều cảm thấy hứng thú.
Thời Gia Hoan chưa bao giờ ép Thời Hạ ra sức học tập, chỉ cần Thời Hạ thích, ông đều sẽ duy trì, dù gì thì học tập cũng không phải con đường duy nhất, chỉ cần Thời Hạ vui vẻ thì thế nào cũng được, ông đã chuẩn bị sẵn tiền để Thời Hạ tiêu xài cho phần đời sau này, ông không cần Thời Hạ mệt đến mức chết đi sống lại để bán mạng cho việc học hành.
Thời Hạ nhìn ánh mắt của Thời Gia Hoan là biết ông đang suy nghĩ gì trong lòng, cô thầm mắng một câu.
Nếu không phải do tư tưởng người của cha già này ảnh hưởng đến cô, cô sẽ không đến mức xem học tập như một trò đùa, mà những năm đó cũng không cần lang thang khắp nơi bị người ta đuổi theo sau mông để đòi nợ, lúc đó Thời Hạ thường xuyên ngồi hút thuốc ở ven đường nhìn vào viện nghiên cứu khoa học, nếu cô có thể nghiên cứu đạn, những người đòi nợ đó còn dám đuổi theo mông cô đòi đánh đòi giết sao?
“Hạ Hạ, giáo viên chủ nhiệm của các con gọi điện thoại cho ba” Thời Gia Hoan hơi do dự.
“À.” Thời Hạ thất thần, “Sao vậy?” Có phải muốn nghiên cứu bom nguyên tử phải học cực giỏi môn Hoá và môn Lý đúng không?
“Không phải các con chia lớp theo điểm môn Văn và môn Lý sao, giáo viên gọi điện thoại nói ba biết điểm của con được phân vào lớp nào”
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của lớp 11, trường học sẽ công bố danh sách chia lớp dựa trên số điểm, vì Thời Hạ không đến trường nên giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại để bàn bạc với phụ huynh một chút.
Lúc ấy Thời Hạ nhớ rõ cô bị phân tới lớp Sáu, cũng là lớp của Thẩm Nhất Thành.
Ngày hôm đó, Thời Gia Hoan cũng ngồi trong phòng lắp bắp nói chuyện này với cô như bây giờ.
“Ừm, vậy điểm của con phân tới lớp nào?” Thời Hạ phối hợp hỏi lại.
“Lớp Sáu cũng là lớp của Nhất Thành.”
Quả nhiên không có gì thay đổi.
Không biết vì sao Thời Gia Hoan luôn cảm thấy lần nhập viện này của con gái mình có gì đó hơi khác, ngay cả không khí lúc nói chuyện cũng thay đổi, ông vốn còn muốn hướng dẫn từng bước, nhưng không ngờ bản thân không kiềm chế được mà lập tức nói ra hết.
Thời Gia Hoan biết Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành không ưa gì nhau, thật ra ông đã đoán được có lẽ Thời Hạ muốn chuyển lớp, vì thế dự định đi trước Thời Hạ một bước, “Toàn bộ lớp Sáu đều là mấy đứa kém cỏi nhất trường, bầu không khí học tập không tốt, chi bằng…”
Bầu không khí học tập không tốt? Viện cái cớ này đúng là thật sứt sẹo, không phải ông không ép cô học sao?
Khi đó Thời Hạ nghe được việc cô và Thẩm Nhất Thành học chung một lớp thì đòi Thời Gia Hoan đi tìm hiệu trưởng để chuyển cô tới lớp khác.
Thời Gia Hoan là người kinh doanh sẽ không thiếu chút quan hệ này.
Còn về việc vì sao Thời Gia Hoan không trực tiếp chuyển Thời Hạ đến lớp khác, mà còn cẩn thận dè dặt trưng cầu ý kiến của cô, phải mất rất nhiều năm về sau, khi Thời Hạ hồi tưởng lại lúc ấy, có lẽ Thời Gia Hoan còn ôm một chút hy vọng cô và Thẩm Nhất Thành có thể chung sống hoà bình với nhau, biết đâu thật sự được thì sao?
“Lớp Sáu thì lớp Sáu thôi.”
Thời Hạ đã mở miệng, Thời Gia Hoan khó tránh khỏi bất ngờ.
Thời Gia Hoan có chút lo lắng, đứa con gái này của ông vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trong chuyện của Lâm Vận thì hết sức quật cường.
Dù sao cũng là trẻ đang trong tuổi dậy thì, có một số việc vốn dĩ không có cách nào để giải thích, tựa như mấy hôm trước, ông chẳng qua tiện đường đến cửa hàng tiện lợi của Lâm Vận mua chút đồ, đúng lúc thấy Lâm Vận đang dọn mấy thùng giấy thì thuận tay giúp một cái, trùng hợp bị Thời Hạ nhìn thấy dáng vẻ giống như thân mật của hai người, vì thế cứ mặc kệ tất cả vọt tới đẩy Lâm Vận.
Sự việc đúng là trùng hợp như vậy, cảnh tượng này lại bị Thẩm Nhất Thành nhìn thấy, trong lúc lôi kéo qua lại thì Thời Hạ bị té, đầu cô đập vào mép bàn của quầy thu ngân.
Thời Hạ nói Thẩm Nhất Thành đẩy cô, mà Thẩm Nhất Thành cũng không hề giải thích gì, vốn dĩ đã không ưa gì nhau rồi, e là lần này càng ghét nhau thêm.
Thời Gia Hoan lo lắng trong lòng, Thời Hạ cũng thấp thỏm trong lòng, ai bảo cô vô duyên vô cớ ba hoa chích choè đổ oan Thẩm Nhất Thành chứ?
Thời Gia Hoan đi rồi, Thời Hạ có chút bực bội, cô theo bản năng mò vào túi tìm thuốc lá, trong túi quần không hề có thuốc lá, ngược lại móc ra một tuýp kẹo màu đen.
Thời Hạ ngây ngốc nhìn tuýp kẹo kia thật lâu, thì ra cô trước kia thích loại kẹo này!
Đúng vậy, khi đó Thời Hạ cột tóc đuôi ngựa mặc đồng phục, không đến tiệm net, không hát karaoke, không đi bar, chưa bao giờ nói lời nào thô tục, hoàn toàn là cô gái ai nấy gặp cũng khen ngoan ngoãn.
Mấy năm nay Thời Hạ trang điểm đậm lên, đi qua mấy quán bar, tay trái cầm thuốc lá, tay phải cầm Whiskey, cô đã sớm không nhớ rõ dáng vẻ Thời Hạ năm mười tám tuổi.
Thời Hạ tùy tiện nhét tuýp kẹo trong tay vào túi áo, cô ra khỏi phòng đến phòng khách để trộm hai điếu thuốc của Thời Gia Hoan, sau đó trở về phòng ngủ.
Trong làn sương khói lượn lờ, Thời Hạ mơ màng nhả ra mấy vòng khói, cô nheo mắt suy nghĩ, rõ ràng Thời Hạ của lúc ấy là một cô gái ngoan ngoãn đến mức nói chuyện với người lạ cũng đỏ mặt, vậy vì sao chuyển sang Thẩm Nhất Thành thì đổi sang dáng vẻ khác chứ?