Thẩm Nhất Thành đẩy xe điện đi không nhanh, Thời Hạ đạp xe đạp địa hình cũng chẳng ra hồn, cuối cùng hai người cùng đẩy xe về.
Cơn gió cuối hè thổi vào người mang theo men say làm người khác nảy sinh ảo giác mềm như bông, cây ngô đồng bên đường còn chưa bước vào mùa thu, những hàng cây tản ra phiến lá màu xanh tươi mát.
Chàng trai và cô gái đẩy xe đi song song nhau, họ cùng mặc đồng phục màu xanh giống nhau, một người thân hình cao lớn, một người cao gầy mảnh khảnh, từ nơi xa nhìn qua đó như bức vẽ thời thanh xuân.
Thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên hòa với tiếng ve kêu mùa hạ bướng bỉnh chui vào lỗ tai làm tăng thêm cảm giác không chân thật.
“Thẩm Nhất Thành, cậu mệt không?” Thời Hạ nghiêng đầu ‘quan tâm’ Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành không hề ngốc, người nào đó càng đi càng chậm, không phải cậu không biết.
“Cậu muốn nói gì?”
“Có thể nói chứ?”
Thẩm Nhất Thành nhìn phía trước, “Cũng không muốn nghe.”
Thời Hạ, “....”
Chuyển qua góc đường, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa hàng, Thời Hạ tức khắc giống như được bơm máu gà, cô lập tức hăng hái đẩy chiếc xe đạp địa hình đi nhanh như bay.
“Thời Hạ.” Thẩm Nhất Thành đột nhiên mở miệng.
Thời Hạ không thèm quay đầu lại, “Sao vậy?”
Cách vài giây, người phía sau mới mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo chút cảnh cáo và hàm ý mơ hồ, “Tôi không biết cậu muốn làm gì, nhưng nếu cậu muốn muốn làm hại mẹ tôi” Thời Hạ như thế này có chút khác thường.
“Thẩm Nhất Thành…” Cửa hàng đã gần ngay trước mắt, Thời Hạ dừng xe xong thì xoay người.
Vừa nãy Thẩm Nhất Thành còn muốn nói mấy chữ như ‘Tôi sẽ không tha thứ cho cậu’ đã bị Thời Hạ đã bị cắt ngang, nghẹn ở cổ họng.
Thời Hạ giao tầm mắt với Thẩm Nhất Thành, “Thực sự xin lỗi, Thẩm Nhất Thành, tôi xin lỗi cậu, ngày đó tôi đổ oan cho cậu.”
Bởi vì chuyện này mà Thời Hạ xin lỗi Lâm Vận rồi xin lỗi Thời Gia Hoan, nhưng đối mặt với Thẩm Nhất Thành, nếu muốn nói ra thì thật sự quá gian nan, nhưng hôm nay cô đã nói ra khỏi miệng tự nhiên như vậy.
Thật ra chuyện này vốn không phải chuyện gì lớn, từ góc độ người ngoài cuộc mà nói, đây chẳng qua là chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi, Thời Hạ bị thương nhưng rất nhẹ, thậm chí có thể lờ đi vết thương, nhưng người bị cô đổ oan vẫn không nói một lời nào, cũng chẳng quậy phá không hề cãi lại.
Nói đến cùng chẳng qua là con nít đùa giỡn với nhau mà thôi, thực sự là chuyện thường tình.
Nhưng rất nhiều năm về sau khi Thời Hạ nghĩ lại việc này thì không phải là chuyện cỏn con, tuy cô và Thẩm Nhất Thành chưa bao giờ gần gũi nhau, nhưng đúng thật là dần dần mất đi tiếp xúc từ ngày đó.
Không có gì có thể đền bù được.
Việc Thời Hạ có thể làm chỉ có thể là xin lỗi.
Nếu xin lỗi có thể tiêu trừ hết tất cả.
Thời Hạ sẽ không bủn xỉn bốn chữ ‘Thực sự xin lỗi’ này.
Thời Hạ đang xin lỗi cậu?
Thời Hạ nghiêng đầu chờ Thẩm Nhất Thành đáp lại.
Thẩm Nhất Thành yên lặng nhìn cô nửa ngày…
Cho đến khi Lâm Vận nhìn thấy hai người đứng ở cửa, bà đi ra nói, “Rốt cuộc cũng về rồi, Hạ Hạ con đi đâu vậy? Mau lên, lại đây rửa tay ăn cơm trước đi…”
“Được.” Thẩm Nhất Thành lên tiếng xoay người đi vào cửa hàng.
Thời Hạ ngây ngốc một lúc, cứ như vậy là xong rồi?
Cô chân tình thật cảm xin lỗi như vậy, cậu một chút phản ứng cũng không có?
Thời Hạ đá vào hình bóng sau lưng của Thẩm Nhất Thành.
Vốn dĩ chỉ muốn phát tiết một chút.
Thời Hạ không hề nghĩ tới Thẩm Nhất Thành đột nhiên dừng bước.
Sau đó…
Một chân đá vào cẳng chân Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành không nhúc nhích nuốt lại lời nói vào miệng.
Hình như có chút xấu hổ.
Thời Hạ gãi gãi đầu cúi đầu đi vòng qua cậu vào cửa hàng.
Cẳng chân của thằng nhãi Thẩm Nhất Thành còn khá rắn chắc, không hổ danh
là thiếu niên mười tám tuổi.
Tuổi trẻ chính là vốn.
Cơm trưa ăn ở phòng nhỏ bên trong cửa hàng, chính là nơi Thời Hạ nhìn thấy Thẩm Nhất Thành ăn cơm vào ngày hôm đó.
Trong căn phòng nhỏ có chất mấy đồ vật linh tinh, nồi niêu xoong chảo, một cái sô pha nhỏ, một cái bàn trà.
Đồ ăn đặt trên bàn trà, bốn mặn một canh.
Đúng là mấy món nhà làm như cà chua xào trứng, thịt xào ớt chuông, gỏi khoai tây, cộng thêm một dĩa cánh gà chiên Coca, còn có canh rong biển trứng.
“Hạ Hạ, giữa trưa khá bận nên đồ ăn đơn giản chút, chờ lúc nghỉ dì sẽ làm cho hai đứa nhiều đồ ăn ngon hơn.”
Thời Hạ đột nhiên đỏ hốc mắt, chạm một cái là ứa nước mắt.
Lâm Vận tức khắc luống cuống tay chân vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô, “Làm sao vậy Hạ Hạ, có phải không ngon không?”
Thời Hạ cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, khụt khịt nói, “Không có, chỉ là đã rất lâu không ăn đồ ăn mẹ con làm, có chút nhớ bà ấy.”
Lâm Vận sờ sờ đầu cô, ôn nhu an ủi, “Mẹ sẽ hy vọng con vui vẻ.”
Chỉ có Thời Hạ biết, bữa cơm này mang đến cho cô bao nhiêu cảm giác phức tạp.
Đây là một loại cảm giác được thuộc về đến từ gia đình.
Một mình cô đơn độc nhiều năm, tới khi gần chết bỗng có một người quay về bầu bạn bên cạnh cô.
Cảm giác được thuộc về trong lòng Thời Hạ đến từ người ngồi đối diện với cô, cậu ta đã vì cô mà hiến tặng một quả thận.
Ngay cả Thời Gia Hoan cũng không thể cho cô loại cảm giác này.
Thời Hạ gắp một cái cánh gà trong chén của mình bỏ vào chén của Thẩm Nhất Thành, sau đó hắng giọng, dần dần hồi phục cảm xúc rồi nói, “Ăn nhiều một chút .”
Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu gắp cái cánh gà kia ném vào trong chén cô lại, “Đừng tưởng tôi không thấy cậu rơi nước mắt lên cánh gà.”
Lâm Vận trừng mắt với cậu, “Nói cái gì đó, người ta gắp riêng cho con.” Nói hết lời, Lâm Vận gắp lại cái cánh gà cho cậu, “Hạ Hạ gắp cho con thì ăn đi.”
Dưới góc nhìn của Lâm Vận, đây là hành động Thời Hạ làm để giảng hòa sự việc lần trước với Thẩm Nhất Thành, chỉ cần có người đi bước đầu tiên thì chuyện này xem như được giải quyết hoàn mỹ.
Dưới góc nhìn của Thời Hạ, bởi vì cái cánh gà kia dính đầy nước mắt của cô nên mới bị cô ghét bỏ.
Thẩm Nhất Thành nhìn cái cánh gà một lần nữa trở lại trong chén của mình, sau đó gắp lên cắn một cái.
Không biết có dính nước mũi không nữa.
Bởi vì hai người đã chậm trễ rất nhiều thời gian trên đường, cho nên ăn trưa xong cũng hết thời gian để ngủ trưa, vì thế phải nhanh chóng đi đến trường.
Lâm Vận cầm hai hộp nhựa theo, bên trong là trái cây cắt sẵn, “Mỗi người một cái, buổi chiều ăn.”
“Hạ Hạ à, điện trong xe điện của con cũng không còn bao nhiêu, đừng chạy nữa, cứ để Nhất Thành chở con đến trường đi.”
Thời Hạ không nhịn được gật đầu, đây là một biện pháp rất tốt.
“Mẹ, cậu ấy còn một chiếc xe đạp.” Thẩm Nhất Thành hơi hơi nhíu mày.
“Chiếc xe đạp kia lúc nào cũng rớt dây xích, đạp không tốt.” Thời Hạ vội nói.
Thời Hạ cười tủm tỉm nhìn Thẩm Nhất Thành, người sau đã sải bước bước lên xe, hai chân chống đất.
Thời Hạ nhìn bóng lưng của cậu, đoán rằng bây giờ cậu hẳn là đang hối hận vì sao lại thêm một chỗ ngồi phía sau xe đạp địa hình.
Thời Hạ vui vẻ ngồi lên ghế phía sau Thẩm Nhất Thành.
Giữa trưa có chút nóng, Thẩm Nhất Thành cởi áo khoác nhét vào trong lòng ngực Thời Hạ, lúc này chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, gió thổi làm vạt áo bay lên, lộ ra eo lưng rắn chắc.
Thời Hạ nhịn không được nhìn thoáng qua, lại nhìn thoáng qua…
Cuối cùng A Di Đà Phật
Cậu ta chỉ là một đứa trẻ vừa thành niên mà thôi…
......
Nhưng cậu ta đã thành niên rồi.
Cuối cùng Thời Hạ vẫn không nhịn được, làm bộ lơ đãng sờ lên eo cậu.
Ừm, xúc cảm không tồi, hình như cứng hơn mắt cá chân một chút.
Giây tiếp theo, móng vuốt của Thời Hạ đã bị người nào đó không chút lưu tình hất ra.
Thời Hạ, “....”
“Tôi sắp té.”
Nói cách khác, không túm lấy cậu tôi ngồi không vững.
“Vịn ghế ngồi đằng sau.” Giọng nói lạnh nhạt của người nào đó vang lên.
Thời Hạ khịt mũi với cái lưng của cậu, vẫn thành thành thật thật vịn vào ghế ngồi đằng sau.
Xe đạp đi qua đại lộ, nhìn bằng khóe mắt là cảnh vật không ngừng lui về phía sau người và xe, còn có chiếc bóng và ánh nắng không ngừng thay đổi.
Thời Hạ nghiêng đầu nhìn sườn mặt góc cạnh của cậu, tuổi trẻ đúng là tinh thần phấn chấn.
Thời Hạ không khỏi lại nghĩ tới đêm đó, người đàn ông kia ngồi trên sân thượng hút thuốc với cô.
Cô nương theo chút khói tìm cơ hội tới gần cậu, lại rời xa cậu.
Trong khoảnh khắc đó, cô như nhìn thấy sự tăm tối trong ánh mắt cậu.
Thẩm Nhất Thành kia và Thẩm Nhất Thành hiện tại rất khác nhau, nhưng giờ phút này, trong những ồn ào náo động này, người thiếu niên ở trước mắt cô lại giống như hoàn mỹ kết hợp với người đàn ông kia.
Bất cứ lúc nào cậu ta đều là Thẩm Nhất Thành.
Thời Hạ nhẹ nhàng túm chặt một góc áo cậu, cô nắm chặt tay.
Thời Hạ nói, “Thẩm Nhất Thành, cậu đi đi, thận của cậu, tôi không cần, tôi cũng không lấy nổi.”
Thẩm Nhất Thành trực tiếp bóp tắt đầu mẩu thuốc lá đã cháy đến đầu ngón tay, sau đó đứng lên đi đến bên người cô, túm chặt tay cổ tay cô kéo về phía sân thượng.
Thẩm Nhất Thành chỉ xuống dưới lầu, “Có dám nhảy không.”
Thời Hạ nhìn xuống dưới, độ cao là 28 tầng, phía dưới là ánh sáng yếu ớt và bóng đêm vô tận.
“Cậu điên rồi sao Thẩm Nhất Thành?” Thời Hạ bị cậu giam trong ngực không nhúc nhích được.
Gió đêm thổi bay vạt áo cậu, cậu kéo áo gió bọc cô vào ngực, cúi đầu chống cằm lên cái trán của cô, cực kỳ dùng sức, cực kỳ dùng sức.
“Hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết, Thời Hạ, em chọn đi?”
Thời Hạ ngây người ra ba giây, một chân của Thẩm Nhất Thành đã bước ra ngoài, “Vậy cùng chết đi.”
Thời Hạ gần như thét chói tai, “Tôi muốn, Thẩm Nhất Thành, tôi muốn thận của cậu…”
Thời Hạ không chút nghi ngờ gì, khoảnh khắc kia, Thẩm Nhất Thành thật sự muốn ôm cô nhảy xuống dưới.
Thẩm Nhất Thành người này, thật mẹ nó tàn nhẫn.