Hạ Tu Âm giúp Hạ Du sấy khô tóc không bao lâu, Hạ Thư Lan cũng kéo Sầm Úc đến phòng cho khách tắm rửa.
Sầm Úc trong tay ôm điều khiển từ xa, một chân không mang dép lê.
"Không! Con còn muốn xem phim hoạt hình!"
Cho dù cách âm tốt, Hạ Du vẫn nghe được ồn ào trên lầu.
Không giống như đang tắm rửa, giống đang đánh nhau hơn.
Hạ Tu Âm cầm máy tính bảng, "A Du, em chơi trò chơi đi, tôi lên xem thử."
Nàng vuốt lên màn hình, chọn hai ba trò chơi mới tải xuống.
Thông thường trong khoảng thời gian này, cô sẽ đơn giản giúp Hạ Du ôn lại những gì nàng đã học trước đây
Hoặc là câu thơ, hoặc là từ đơn.
Có khi, các nàng sẽ chơi domino một chút.
Sau đó, chờ đến giờ Hạ Du ngủ, các nàng sẽ kể cho nhau nghe những câu chuyện trước khi đi ngủ.
Hạ Tu Âm cùng Hạ Du nói ngủ ngon.
"Tỷ tỷ, chị sẽ quay lại chứ?" Tóc Hạ Du rời rạc xuống dưới, chỉ tới bả vai, màu hơi nhạt, xoăn tự nhiên.
Nàng vẫn duy trì ngồi quỳ trước mặt Hạ Tu Âm, trong mắt thanh triệt.
"Có thể sẽ mất một lúc." Hạ Tu Âm vén lên một sợi tóc rơi xuống khóe mắt nàng, Hạ Du nhắm một bên mắt.
Trước đó Hạ Tu Âm đã bồi Hạ Thư Lan nói chuyện phiếm, lúc đi tắm, cô sẽ về phòng ngủ.
Cô cất máy sấy, vừa ra đến trước cửa liền quay đầu lại, liếc mắt một cái.
Hạ Du ôm cái gối lớn mềm mại, nhìn nàng có vẻ càng thêm nhỏ.
Nàng giơ tay lên, cong cong bốn ngón, ngoan ngoãn giống như con mèo chiêu tài*: "Tỷ tỷ, tạm biệt."
*mèo chiêu tài: mèo thần tài
Hạ Thư Lan thường xuyên dẫn theo Sầm Úc tới đây, quần áo để thành đống lớn, nhưng hiếm khi ở lại qua đêm.
Cho nên, Hạ Tu Âm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy "sau thảm họa".
Sầm Úc đứng một góc ở phòng tắm, trên người chỉ mặc qυầи иɦỏ, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Hạ Thư Lan.
Áo ngủ trên người Hạ Thư Lan ướt hơn phân nửa, trong tay đang cầm khăn tắm.
"Đây là... Làm sao vậy?" Hạ Tu Âm nói.
Hạ Thư Lan hất tóc ra sau đầu, hít một hơi thật sâu.
"Đứa trẻ này không chịu tắm rửa."
"Con không có đổ mồ hôi!" Sầm Úc rụt đầu lại, "Trên người con rất sạch sẽ!"
Nàng tuyên ngôn: "Tuyệt đối không tắm rửa!"
Hạ Thư Lan mắt trợn trắng: "Chơi cả ngày, con còn không biết xấu hổ nói mình sạch sẽ?"
"Nhanh lại đây, tắm rửa một chút là sớm xong việc!"
"Mẹ! Con đã nói rất nhiều lần! Chẳng lẽ mẹ nghe không thấy sao!" Sầm Úc ưỡn thẳng cổ, "Tuyệt. Đối. Không. Tắm. Rửa!"
Hạ Thư Lan không kiên nhẫn đưa tay bắt lấy, nhưng Sầm Úc đã bôi sữa tắm lên người, tay trượt khỏi nách, nàng chạy đến trước mặt Hạ Tu Âm.
Hạ Tu Âm bất ngờ giữ cổ tay Sầm Úc.
Sầm Úc trừng mắt phản kháng: "Dì! Dì là đồng lõa!"
Hạ Tu Âm buồn cười mà nhìn nàng, sau đó cúi người, nghiêm mặt nói: "Diệu Diệu, con biết dì vừa rồi thấy cái gì không?"
Sầm Úc đảo tròng mắt, dời sự chú ý: "Cái gì?"
"Dì đến phòng tiểu dì......"
"Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?" Sầm Úc sốt ruột.
"Thì ra tiểu dì của chúng ta, tự mình lén đi tắm, còn mặc quần áo."
"Cái gì?" Sầm Úc há to miệng.
"Nếu dì đến chậm một chút, em ấy có thể đã sấy xong tóc."
Sầm Úc căm giận: "Tiểu dì quá giảo hoạt! Sao cậu ấy có thể làm như vậy?"
"Vậy, Diệu Diệu, con nên làm cái gì bây giờ ?" Hạ Tu Âm dừng tầm mắt đến Hạ Thư Lan, người sau chống hông đợi hai người các nàng lẩm nhẩm lầm nhầm.
"Con không thể thua!" Sầm Úc nắm thành nắm tay, nàng nhìn về phía Hạ Thư Lan, nghiêm túc nói, "Mẹ, mẹ mau giúp con tắm rửa, còn có sấy tóc, như vậy con và tiểu dì sẽ không kém bao nhiêu!"
Hạ Thư Lan trợn mắt há hốc mồm nghe Sầm Úc một phen chí khí hào ngôn*.
*chí khí hào ngôn: ăn nói sang trọng
"Tu Âm, em có thể sao?"
Nói xong lại bốc lên mùi dấm chua, "Con bé còn không nghe lời chị."
Lòng bàn tay Hạ Tu Âm đều là sữa tắm trên người Sầm Úc, cô đến bồn rửa tay rửa sạch, nước từ khe hỡ ngón tay chảy xuống, cổ tay cũng có dính chút.
Hạ Tu Âm cong khóe miệng: "Lan tỷ tỷ, em về phòng trước."
"Em mau đi đi ——"
"Không được!" Sầm Úc vỗ vào bồn tắm, nàng bĩu môi, "Dì phải xem con sấy tóc xong mới có thể đi!"
"Nếu không, con làm sao nói với tiểu dì con cũng rất lợi hại."
Hạ Tu Âm: "Diệu Diệu, dì tắm rồi lại qua đây được không?"
"Không được!" Sầm Úc lắc đầu, "Dì phải ở chỗ này! Sau đó đi nói cho tiểu dì."
"Nhưng dì còn phải có việc khác phải làm..."
"Không sao, ai nha, dì à, dì phải ở đây, đừng có đi."
"Diệu Diệu, dì hôm nay bận rộn, con không được quá tùy hứng." Hạ Thư Lan cau mày.
Sầm Úc cũng không nghe, hét lên.
Hạ Tu Âm không nói nữa, chỉ ôn hòa mà cười.
Sầm Úc ngồi ở bồn tắm tràn đầy bọt biển, một loạt bong bóng lấp lánh dưới ánh sáng lung linh.
Nàng dùng tay thổi bong bóng, cười ngây thơ hồn nhiên.
Hạ Tu Âm nhìn Sầm Úc cẩn thận, lúc này mới phát hiện lớn lên nàng cũng không tính là đáng yêu.
Hạ Tu Âm nhìn sương mù chậm rãi tràn ngập, không gian có chút mơ hồ, dần dần hiện ra đứa trẻ ngọt ngào, mềm mại như kẹo bông.
Nàng sợ hãi rụt rè ngồi ở trong nước, ỷ lại mà nhìn Hạ Tu Âm, rồi nhẹ nhàng gọi: "Tỷ tỷ."
A Du.
Lúc Hạ Thư Lan tắm, Sầm Úc ngồi rạp trên mặt đất, sảo nháo* muốn tìm Hạ Du chơi.
*sảo nháo: ồn ào
Hạ Tu Âm liếc nàng một hồi, bế nàng lên, an trí đặt ở trên giường.
"Diệu Diệu, nói cho dì biết hiện tại đã mấy giờ?"
Sầm Úc nhìn đồng hồ treo tường: "Chín giờ!"
"Tiểu dì đã ngủ, Diệu Diệu ngày mai hẵng tìm nàng được không?" Thanh âm Hạ Tu Âm nhẹ nhàng.
Sầm Úc đương nhiên la hét: "Dì gạt người! Trước giờ Diệu Diệu không bao giờ ngủ trước mười một giờ! Tiểu dì thế nào lại ngủ sớm như vậy?"
Hạ Thư Lan thường xuyên thức suốt đêm, cũng không quản thúc Sầm Úc làm việc nghỉ ngơi, chồng cô cũng quản, nhưng hàng năm đi công tác, hiệu quả cực nhỏ.
Hạ Tu Âm không dấu vết nhíu nhíu mày.
Không hề áp lực tâm lý, cô ôn thanh nói, ""Lén nói cho con một bí mật......"
"Bí mật gì?"
"Tiểu dì thật sự còn chưa có ngủ......"
Sầm Úc vẻ mặt kiêu ngạo: "Con liền biết! Dì giấu không được con đâu!"
"Nhưng là, nếu bây giờ con đi tìm em ấy, con sẽ trúng kế."
"Cái gì?"
"Nói không chừng, hiện tại em ấy trốn ở trong chăn...... Nếu con đi tìm em ấy, liền vừa vặn bị bắt được."
Xong quên mất vốn dĩ mình muốn đi tìm Hạ Du chơi trò chơi, Sầm Úc vẻ mặt nhạy bén: "Con không thể bị tiểu dì bắt được!"
Hạ Tu Âm nói: "Diệu Diệu, đó chỉ là dì đoán... Tiểu dì có lẽ thật sự ngủ. Nếu muốn con có thể tự mình kiểm tra?"
"Con mới không đi!" Sầm Úc như nhìn thấy hết thảy, "Chờ đến ngày mai, nhất định là con thắng!"
"Dì, con muốn xem phim hoạt hình, dì giúp con tìm một máy tính bảng được không?" Nàng nắm tay Hạ Tu Âm.
Hạ Tu Âm chậm rãi lấy tay nàng ra, cười nói, "Được."
Khi thoát khỏi Sầm Úc đã là buổi tối gần mười một giờ, Hạ Tu Âm bị nàng ồn ào đến đầu phát đau, như là có vô số tiểu nhân giằng co trong thần kinh yếu ớt của cô.
Cô không hiểu, vì cái gì ban ngày đứa trẻ nhìn qua liền thấy đáng yêu hoạt bát kia sẽ lăn lộn thành cái dạng này.
Mà Hạ Thư Lan lại tập mãi thành thói quen.
Cô cắn hạt dưa, "Tu Âm, lão gia tử cũng nghĩ tới em mà, chỉ là tuổi ông ấy cũng lớn, không chịu nhượng bộ."
"Làm sao ông ấy có thể trách em. Lúc em đậu cấp ba, là quản gia trước tiên còn gọi điện thoại, còn không phải ông ấy phân phó."
"Đồng lứa chúng ta, chị là đỡ không nổi rồi đó, nên không trông cậy vào được. Anh cả, anh hai chống gia nghiệp, trong mắt lão gia tử em chính là một hạt giống tốt."
"Tùy tiện tìm một ngày nghỉ trở về, chỉ cần là em nói, tùy tiện dỗ dành mấy câu, ông ấy liền cao hứng..."
"Mẹ em, chuyện đó là ngoài ý muốn... Em đừng tự trách."
"Không ai trách em hết."
Người làm trở về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Tu Âm vịn lan can đứng ở hành lang, dưới ánh đèn mờ ảo, đồ nội thất cao cấp, tiền vệ thiết kế, quen thuộc hết thảy lại làm cô choáng váng.
Những bông hồng thấm huyết rực rỡ trước biệt thự đã bị bóng đêm dày đặc nuốt chửng, ngoài cửa sổ vài cành cây đổ bóng dài xám xịt, đong đưa dồn dập.
Hạ Tu Âm không nghe thấy tiếng gió, có lẽ là do cô bận suy nghĩ những thứ khác, đêm hè vắng vẻ bên trong so với cuồng phong gào thét còn muốn dẫn người để ý đồ vật, bắt gặp đến———
Một tia sáng bất thường, ấm áp dễ chịu từ kẹt cửa rọi ra, chiếu sáng một vùng nhỏ.
Máu của Hạ Tu Âm ngưng lại ngay lập tức khi cô nhận ra nguồn gốc của tia sáng, tiếp theo là đầu óc của cô, hô hấp của cô, tất cả lâm vào tĩnh trệ.
Sợ quấy nhiễu ánh đèn kia, giống như cố gắng bắt lấy cái hiện có, Hạ Tu Âm đem dép trong nhà cầm trên tay.
Cô để chân trần đi trên sàn nhà, chần chờ tới gần.
Sau đó, được phía kia tiếp nhận.
Hạ Tu Âm bị lồng dưới ánh đèn.
"Két——" tiếng mở cửa thật nhỏ.
Một tay nhỏ thật cẩn thận vịn cửa.
Hạ Tu Âm cùng một đôi mắt nhìn nhau.
Cô lặng lẽ nhìn đôi mắt đó từ từ trở nên ngạc nhiên, được thỏa mãn vui sướng...
Cuối cùng hóa thành nhu hòa nhìn không thấu thần sắc.
Hạ Du mặc váy ngủ thuần trắng, e thẹn đứng trước mặt Hạ Tu Âm.
"Tỷ tỷ, chị đã đến rồi......" Kiều kiều giọng nói non nớt, thanh âm thuần khiết đến mức làm nhân tâm hốt hoảng.
"Nha, tỷ tỷ, chị không có mang dép."
Giống Hạ Tu Âm làm cho nàng lúc trước, Hạ Du nửa quỳ trước mặt tỷ tỷ, đem dép tỷ tỷ đặt ở mũi chân, đỡ chân để cô đi vào.
Nho nhỏ một khổ ngồi xổm xuống, giống như chỉ cần hai tay là có thể dễ dàng nâng lên.
Phát hiện Hạ Tu Âm ánh mắt quá phận nhìn chằm chằm nàng, nàng vội vã giải thích, "Sàn nhà... lạnh lắm."
Hạ Tu Âm rốt cuộc cũng đáp lại.
Cô thở dài một tiếng, cúi xuống. Thật sâu, thật sâu mà ôm nàng.
Đôi tay Hạ Du bất lực ở giữa không trung bất động, rồi sau đó thả lỏng lại, vỗ nhẹ vào vai Hạ Tu Âm.
"Không sao đâu, không sao đâu."
"Em ở đây, tỷ tỷ là ngoan nhất."
Chóp mũi Hạ Tu Âm cọ ở cái cổ mịn màng, nàng ngửi thấy mùi hương ngây ngô cam quýt, như vậy thiển*, như vậy nhạt, trên người Hạ Du lại ngọt, làm hô hấp cô không thông.
*thiển: tốt đẹp
Cô đem mặt chôn vào hai vai, thanh âm phiền muộn, nói: "A Du, hôm nay tôi ngủ cùng với em được không?"
Hạ Du vờ cầm một bản ghi chú ngữ âm trong tay, nàng dùng thư phong che nửa bên mặt, từ khe hở nhìn phòng tắm không chớp mắt.
Tỷ tỷ đến giờ mới tắm rửa, trước đó cô luôn bận rộn, khó trách nhìn ra tâm tình sa sút.
Thật tốt, tuy rằng rất buồn ngủ, nhưng nàng vẫn kiên trì đợi tỷ tỷ.
Nếu không, tỷ tỷ không tìm thấy nàng, sẽ có bao nhiêu khổ sở đây.
Qua hồi lâu, phòng tắm cũng có động tĩnh, Hạ Du mơ mơ màng màng bị giật mình một cái.
"Tỷ tỷ..." Nàng dụi hai mắt nhìn Hạ Tu Âm.
Một bàn tay mang theo hơi ẩm cùng nhàn nhạt hương cam phủ lên mắt nàng.
Sách trong tay nàng bị người nhẹ nhàng rút ra.
"A Du, ngủ ngon." Thanh âm ôn nhu, mông lung không rõ, như là cách cả đám mây mới truyền đến tai nàng, lại mang theo hơi cường ngạnh ám chỉ cùng cám dỗ.
Là tỷ tỷ nói, như vậy nàng sẽ nghe lời.
Hạ Du cảm giác chính mình đang chìm xuống.
Giường đệm quá mềm.
Nàng nhắm hai mắt, cảm thấy chính mình chậm rãi, chậm rãi rơi vào đám mây, lơ mơ ngập mắt cá chân, nhấn chìm nàng trong một phút, dư lãng vỗ nhẹ vào má nàng.
Nàng được kéo vào trong lồng ngực che chở.
Hạ Tu Âm nghe hô hấp tiểu hài tử sau một thoáng hỗn loạn một lần nữa lại trở nên có quy luật, nó rất nhẹ, giống như là nỗ lực bình khí, liều mạng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Hạ Du hơi cuộn người, nhìn qua tư thế có chút khó chịu. Hạ Tu Âm di chuyển, giúp nàng điều chỉnh, vạt áo của cô trượt khỏi tay Hạ Du.
Đột nhiên, mi Hạ Du nhíu lại, hô hấp dồn dập, tay nhỏ hoảng loạn chạm chạm. Hạ Tu Âm để một ngón tay của mình vào lòng bàn tay nàng, Hạ Du liền nắm chặt, chậm rãi đặt ở trước ngực mình.
"Tỷ tỷ...." Từ trong mũi hừ nhẹ, Hạ Du để đầu đến hướng Hạ Tu Âm cọ cọ, cứ như vậy đến hõm vai cô, sau đó hài lòng an phận xuống dưới.
Hơi thở nóng bỏng bên tai Hạ Tu Âm, một chút, một chút, kéo dài không ngừng, vụn vặt mà ở da thịt kiên nhẫn hôn lên.
Người khởi xướng cũng không để ý, ánh đèn mỏng manh đầu giường làm sáng lên khuôn mặt trắng nõn lồng ngọc cảm nhận, yếu ớt, long lanh.
Hạ Tu Âm nằm trên đệm giường xa lạ, khép mắt lại, vật sống bên cạnh cường đến lưng như kim đâm.
Nhìn kỹ, lúc Hạ Du ngủ ngoan ngoãn vô tội, cũng là nàng có ý định gây chuyện.
"Em đó..." Hạ Tu Âm nhìn sâu một lúc lâu, đầu ngón tay dọc theo hình dáng tô lại, nhéo nhéo vành tai nhỏ cho hả giận.
Hạ Tu Âm có chút không thích ứng, nhưng coi như có thể chịu được.
Hạ Du thuận theo mà bị giam cầm đơn bạc trong lồng ngực, nàng ngưng thần nhìn một lúc, rồi cũng yên giấc.
Ngoài cửa sổ, những đám mây đen nằm yên, gió quấn lấy cành cây, đưa ra một lưỡi câu bạc.
Ánh trăng sáng như nước, trải rộng khắp trời đất.
Hoa cũng ngủ.