Giống trong truyện cổ tích, Hoàng Thiên Bá đánh thức Uẩn Đồng bằng một nụ hôn.
"Bà xã, dậy thôi."
Uẩn Đồng lờ đờ tỉnh dậy, hắn đỡ cậu ngồi dậy, cậu đi kiểu như say rượu, hắn thấy không ổn lắm, chân dài xải bước đến bên cạnh bế Uần Đồng đi vào nhà tắm.
Bé con thay đồ, mặc một bộ đồ thật xinh đẹp nhìn cứ như hoàng tử nhỏ, xuống dưới nhà, Uần Đồng bất ngờ, không dám nghĩ đây là nhà mình nữa, nó khác quá. Nhà hiện tại được trang trí rất hoành tráng, giống hoàng cung thật.
Xoay người ôm Hoàng Thiên Bá, cảm động đến phát khóc. Sao lại thành thế này, chắc hẳn hắn đã rất hao tâm tổn sức vì hôm nay. Hắn ôm cậu cười, xoa đầu mèo nhỏ mít ướt, chưa chi đã khóc.
Dưới sự chứng kiến của nhiều người, Hoàng Thiên Bá quỳ xuống với tư thể cầu hôn.
"Anh không biết lãng mạn là như thế nào. Anh vốn là người khô khan nên chỉ có thể làm như thể này thôi. Đồng Đồng, gả cho anh."
"Anh đang cầu hồn em hả?" Uần Đồng bất ngờ đến ngốc.
"Phải, anh đang cầu hôn." Hắn buồn cười nhìn cậu.
Ai nấy đều nén cười vì không nghĩ đến tình huống này. Uẩn Đồng gật đầu đồng ý, chiếc nhẫn này hắn đã chuẩn bị từ lâu. Cả đời cũng chỉ có thể mua một chiếc cho duy nhất một người, không mua được chiếc thứ hai.
Đeo nhấn cho Uẩn Đồng, cả hai hạnh phúc ôm nhau trao nụ hôn. Cầu hôn thành công, năm Uẩn Đồng tròn 18 tuổi.
Buổi tiệc diễn ra vui vẻ, Hoàng Thiên Bá chẳng mời ai ngoài Bạch Thạc Ân, người làm trong nhà với anh hàng xóm Phác Hựu Ẩm mà thôi.
Hoàng Thiên Bá cùng mọi người ngồi vào bàn dùng bữa, thức ăn hôm nay đều một tay hắn nấu.
"Thật diễm phúc khi được thưởng thức đồ ăn của anh, có chết cũng mãn nguyện." Bạch Thạc Ân ngồi ăn, lại kiếm chuyện để đấu võ mồm với anh họ của mình.
"Lắm chuyện."
Hoàng Thiên Bá nhíu mày tặc lưỡi, hắn chăm chú bồi thức ăn cho Uẩn Đồng. Bé con ngậm miệng lại không chịu
ลัท.
"Em ăn đi."
"Anh không ăn sao?"
"Anh ăn nhưng em ăn no trước rồi anh ăn sau." Dạo này trời lạnh, Uẩn Đồng cũng ăn uống thất thường hơn hẳn, hắn chỉ có thể làm như vậy mới ép được cậu ăn cơm.
"Dạ." Cậu ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm.
Còn bên Phác Hựu Âm thì không mấy vui vẻ, Bạch Thạc Ẩn không đi theo anh nữa mà ngồi tách ra một mình ăn cơm, im lặng cúi đầu ăn ngấu nghiến. Lâu lâu lại nói chuyện với Tiểu Hồng, chẳng thèm nhìn anh nữa. Phác Hựu Âm nhíu mày khó chịu. Nhóc con này là bị sao vậy chứ? Đột nhiên lại vậy? Là do anh làm cậu buồn hay là do
Bạch Thạc Ân cậu đã hết hứng thú với anh rồi? Từ bỏ rồi sao?
Trên bàn ăn, mỗi người ôm một mối tâm tư riêng của mình, không ai nói chuyện với ai nữa.
Tiểu Đào đi lại tiếp cận Phác Hựu Ẩm, hôm nay cô ta mặc bộ đồ vô cùng quyến rũ, mượn cớ là tham dự sinh nhật
Uẩn Đồng để diện đồ thật lộng lẫy.
"Anh Hựu Âm. Anh có thể đi ra kia với em một chút được không?" Cô ta nhỏ tiếng nói với anh.
Phác Hựu Âm nhìn Bạch Thạc Ân một cái rồi nhìn cô ta gật đầu.
Hẳn im lặng đi theo cô ta. Ra đến vườn, cô ta xoay người lại e thẹn, ngại ngùng.
"Chuyện gì?" Phác Hựu Âm mất kiên nhẫn hỏi.
"Anh Hựu Âm, em... Em thích anh, chúng ta có thể..." Lời cuối chưa kịp nói ra đã bị anh đánh gãy.
"Xin lỗi tôi đã có người yêu rồi." Trả lời ngắn gọn, anh xoay lưng đi.
Tiểu Đào vội vàng chạy lên chắn trước mặt, kéo tay anh lại, Phác Hựu Âm khó chịu gạc ra ngay lập tức.
"Sao chứ? Anh nói dối." Cô ta không tin.
"Tôi không muốn nặng lời với con gái. Tránh ra đi." Không lằng nhằng, anh thẳng tay gạc cô ta sang một bên, bỏ người lại một mình.
Vừa đi được vài bước, cô ta chạy lại ôm lấy Phác Hựu Âm.
"Xoảng" Nghe tiếng vỡ anh vội nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy Bạch Thạc Ân đứng đó nhìn hai người, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng sắp khóc.
Cậu không nói gì, chỉ bình tĩnh im lặng rời đi.
"Bảo sao mình theo mãi mà anh ấy không rung động, hóá ra là thích con gái."
"Buồn gì chứ? Chẳng phải mày đã biết từ trước rồi sao? Khóc cái gì? Cô ta đẹp hơn mày không đúng, mình đẹp hơn. Cô ta chỉ là có ngực lớn thôi. Cái đó thì mình thua xa rồi."
Bạch Thạc Ân lủi thủi đi vào phòng khóa cửa lại chôn mặt vào gối khóc. Khóc xong rồi ngủ say. Không hề biết rằng bên ngoài Phác Hựu Âm đang lo lắng gõ cửa gọi mình.
Khi nãy thái độ của cậu bình tĩnh đến lạ thường nên khiến anh lo lắng gấp bội. Anh sợ sảy ra chuyện gì tồi tệ.
"Ân Ân, em mau mở cửa ra, nghe anh gọi không?" Tay liên tục gõ cửa.
"Chuyện gì vậy?" Hoàng Thiên Bá nghe động tĩnh cũng đến hỏi chuyện.
"Hiều lầm. Tất cả là hiều lầm."
Phác Hựu Âm bất lực kể lại chuyện khi nãy. Hoàng Thiên Bá cũng nhận ra vấn đề, vỗ vai người anh em của mình trấn an.
"Chắc nó cần yên tĩnh, em mau về nhà nghỉ ngơi đi, mai hẳn đến, đợi nó bình tĩnh lại đã."
"Dạ được."
Anh đi về, đi ngang qua cửa liếc trừng Tiểu Đào một cái, cô ta chột dạ sợ giật bắn mình. Anh không yêu cô ta, người hắn yêu là Bạch Thạc Ân, tất cả đều là do cô ta ảo tưởng.
Tiểu Đào không cam tâm trừng mắt đầy uất hận. "Tại sao lại vậy?"
Về đến nhà Phác Hựu Âm trằn trọc ngủ không được, anh không biết bản thân đã làm gì khiến cô ta ảo tưởng mình thích cô ta cho được, phải làm sao để dỗ dành Bạch Thạc Ân đây?
Còn Bạch Thạc Ân miệng nói đau lòng, mắt rơi lệ thì ngủ rất say sưa, khoé môi còn vương nước miếng, chép miệng nói mớ.
"Anh Bá nấu đồ ăn thật ngon."
Bữa tiệc được duy trì vui vẻ đến phút cuối ai về nhà nấy. Uần Đồng cùng Hoàng Thiên Bá lên phòng ngủ.
Bạch Thạc Ân ngủ, đến 3 giờ sáng có người đã gọi rất nhiều cuộc, quấy nhiễu giấc ngủ, cậu lờ đờ tỉnh dậy.
"Ân nghe."
"Con mau về đây nhà có chuyện rồi con." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gấp gáp.
"Ba. Con về ngay."
Bạch Thạc Ân vội vã dọn đổ, cuốn cuồng lên tìm hộ chiếu.
"Hộ chiếu của mình đâu rồi?"
Tìm mãi mới ra, hoá ra nó ở trong cặp, xong xuôi chạy lên phòng Hoàng Thiên Bá gõ cửa.
"Anh ơi."
Hoàng Thiên Bá sợ Uẩn Đồng tỉnh dậy vội đi ra mở cửa ra hiệu nhỏ tiếng, hỏi nhóc con kia.
"Chuyện gì vậy?"
"Ba em gọi em về gấp, em đi nha. Tạm biệt Uẩn Đồng giúp em."
"Nửa đêm mà đi đâu? Sao không để sáng hẳn đi?"
"Cũng 3 giờ rồi, em gọi taxi cũng sắp đến. Thôi em đi nha."
"Nhớ cẩn thận."
"Da anh."
Cậu gấp gáp kéo vali rời đi, lòng lo lắng không biết nhà có chuyện gì mà nửa đêm gọi cho cậu về gấp thế này.
Mặc vội áo khoác leo lên taxi đi ra sân bay. Hoàng Thiên Bá thở dài đóng cửa lại tiếp tục giấc ngủ.