15.
Ta có thể tin tất cả mọi người, trừ ông ta. Ta ở lãnh cung ngầm quan sát thế cục, thỉnh thoảng sẽ tìm cách đổ thêm dầu vào lửa.
Nếu hoàng đế đã muốn tiến lên một bước, vậy thì đừng hòng lùi về sau nữa.
Dạo gần đây, Tà Thần vô cùng mệt mỏi. Xúc tu của hắn lúc nào cũng mềm oặt, giống như đã bị bòn rút hết sức lực.
Để bản thân có thể hoàn toàn tránh khỏi vụ việc này, ta đã ủy thác hắn thay ta truyền tin tức cho ám vệ. Mà tần suất truyền tin gần đây thực sự rất cao.
Tà Thần nằm bất động trên người ta, hắn nhấc xúc tu lên rồi vuốt vuốt lưng ta: “Mệt quá, mệt quá, phải nghỉ ngơi.”
Ta hỏi: “Ngươi có muốn ta giúp ngươi xoa bóp không?”
Tà Thần rụt rè đưa xúc tu cho ta: “Được, tự dưng ta thấy ta còn có thể truyền tin thêm nhiều lần nữa.”
Ta xoa bóp cho xúc tu của hắn.
Tà Thần nói với giọng thỏa mãn: “A Trăn tốt quá.”
Ta chợt run lên.
Nhiều lúc ta tự hỏi, có thật là vừa sinh ra hắn đã là thần không? Hắn biết hết tất cả mọi điều về thế giới này, nhưng dường như lại không hiểu chút nào về lòng người.
Khi còn bé, trước khi đi ngủ, ta và hắn thường kể chuyện xưa cho nhau nghe.
Chỉ là những chuyện ta kể, đều do ta bịa ra. Còn câu chuyện của hắn lại là người thật việc thật trong thiên hạ này.
Có lẽ là không phải vừa ra đời hắn đã là thần, bởi vì khi đó hắn vừa bé nhỏ vừa non nớt. Hắn ở bên cạnh ta, thu nhỏ cơ thể, đắp chăn rồi hưng phấn giục ta: ‘‘Hôm nay có kể chuyện không?”
Mỗi lần như vậy, ta đều có cảm giác mình đang lừa gạt trẻ con, đối với hành vi của bản thân, ta cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Ta buộc bản thân phải nhớ lại cảnh đêm hôm đó: Âm thanh cổ bị đứt gãy, giọng nói của cung nữ kia im bặt…
Sau đó, ta sẽ thầm nhủ với bản thân rằng hắn là một Tà Thần không có tên họ. Ta không cần phải áy náy khi lợi dụng hắn.
Nhưng mà, khi đó ta không đoán được, hắn lại làm bạn với ta nhiều năm như vậy.
Ta kiêng kỵ hắn, nhưng cũng dựa dẫm vào hắn.
Tà Thần nhận ra ta đang thất thần, hắn thu xúc tu về: “Được rồi, kết thúc cung phụng, nói ra yêu cầu của ngươi đi.”
Hắn bay đến cửa sổ, dường như muốn rời đi.
Aizzz, thần minh ngu ngốc quá cũng không tốt lắm.
Chết mất thôi, ta lại bắt đầu cắn rứt lương tâm rồi.
Sợ hắn đổi ý, ta nhanh chóng trả lời: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta có một món quà muốn tặng ngươi.”
Tà Thần có chút do dự, hắn mở cửa sổ ra: “Ta cũng có món quà cho ngươi.”
Dường như hắn đã hạ quyết tâm, hắn nói: “Đêm mai ngươi có thể nhận được rồi.”
À, chắc là quà sinh thần ta. Ta không nghĩ nhiều nữa.
Năm nào cũng vậy, không có ai tặng quà sinh thần cho ta.
Nhưng sẽ luôn có một vị thần ngu ngốc làm điều đó.
Mặc dù những món đồ hắn đưa rất kỳ lạ.