5.
Chỉ là… không nghĩ tới trước lễ cập kê, ta còn có thể gặp lại Tạ Kính.
Lúc đó Doãn hoàng hậu đang truyền ta vào điện.
Lần nào cũng vậy, bà ta bắt ta quỳ xuống để thể hiện uy nghiêm của bản thân.
Bà ta bắt ta mở to hai mắt ra nhìn cung nữ dẫn ta đến đây chết như thế nào.
Giọng nói xin tha, tiếng hét chói tai cùng với vệt máu đọng lại.
Doãn hoàng hậu cười nói: “Ngươi nhìn đi, thật đáng thương làm sao! Lại có người vì ngươi và mẫu thân ngươi mà chịu chết cơ đấy!”
Ta thức thời rơi nước mắt, bà ta thấy chẳng còn gì thú vị nữa, nên nhanh chóng đứng dậy: “Đi thôi, nàng ta muốn gặp ngươi.”
Ta cụp mắt đi theo bà ta.
Phía sau là lầu các cao nhất của cung điện, khắp nơi đều treo rất nhiều lớp vải trắng. Khi có làn gió thổi qua, từng lớp vải trắng tung bay, giống như tiếng khóc của ma quỷ, khiến cho người người phải khiếp sợ.
Mẫu thân của ta, là Trân quý phi đương triều, lại bị cầm tù ở chỗ này.
Bà nghe thấy tiếng động, liền nhìn ra cửa.
Trước mặt mẫu thân ta, Doãn hoàng hậu ra lệnh một vú già câm điếc ấn ta xuống đất, vứt bỏ trang sức của ta, lột hết y phục của ta. Bà ta giống như gã bán gà đang vặt lông, thô lỗ sờ soạng người ta.
Sau khi xác nhận được trên người ta không giấu vũ khí sắc bén gì, bà ta mới cho phép ta đến bên người mẫu thân.
Mười năm qua, bọn ta đã quen với sự nhục nhã như vậy rồi.
Ta bình tĩnh nhìn mẫu thân.
Đừng khóc.
Thật ra, mẫu thân ta đã khóc nhiều đến nỗi hai mắt bị mù, bây giờ cũng không thể nào rơi nước mắt được nữa.
Mẫu thân vươn tay về phía ta, để có thể ôm lấy ta vào lòng.
Một nén nhang qua đi.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Bí Của Hàn Tổng |||||
Doãn hoàng hậu hỏi: “Một năm tới sẽ có đại sự gì xảy ra?”
Bà ta đi tới, bóp chặt lấy cổ ta: “Lâm Nhược, ngươi nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời bổn cung.”
Mẫu thân ta gật đầu, ánh mắt nhìn vào lòng bàn tay.
Ngón tay của Doãn hoàng hậu đâm vào da thịt ta, máu bắt đầu chảy dọc theo tay áo đỏ rực.
“Buông nàng ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Một người lúc nào cũng luôn vui vẻ tinh nghịch như mẫu thân, nay lại hèn mọn nằm trên mặt đất cầu xin kẻ thù đừng tra tấn con gái của người.
Chuyện đại sự mà người sắp nói ra, tất nhiên là ta không xứng để nghe.
Ta bị đuổi ra khỏi Phượng Minh điện.
Cũng chính vào lúc này, ta gặp Tạ Kính.
Tường cung đỏ thẫm, trời xanh như ngọc. Hắn ta mặc bộ quan bào màu đỏ, khuôn mặt tuấn tú, ung dung bước đến.
Mà y phục của ta lại vô cùng hỗn loạn, trên cổ còn lưu lại những vệt máu chưa đông.
Bọn ta bước qua nhau, tựa như cành hương bồ dựa vào cây ngọc bích.
Không hề xứng.
Ta cúi đầu, bước nhanh hơn.
Thật xui xẻo.