Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 26: Vườn thuốc



Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Sáng sớm hôm sau, ba chiếc xe ngựa vội vàng rời khỏi phủ Võ Mục Hầu.

Dương Quý Minh, Thượng Gia Ngôn, Đỗ di nương và Phương di nương cùng ngồi trên một chiếc xe. Đám nha hoàn ngồi một xe, ngoài ra còn có một xe dùng để chở hành lý.

Khi đại phu nhân biết tin, xe ngựa đã ra khỏi thành. Bà tức giận đập nát chén trà, càng thêm quyết tâm nhanh chóng giải quyết hôn sự của Dương Trọng Minh.

Ba chiếc xe ngựa tiến về phía núi Tiểu Vân, đi một lát lại dừng một lát, thật là thảnh thơi vui vẻ. Mãi đến khi mặt trời ngả bóng về Tây, bọn họ mới đến điền trang ở gần thôn Vân Tể.

Phu phụ quản sự ở điền trang ra cổng chào đón bọn họ rồi quay sang nói với Đỗ di nương: “Đại tiểu thư, phòng ốc đã được thu xếp cả rồi, nước ấm cùng đồ ăn cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.”

Đỗ di nương gật đầu, sai người đưa Phương di nương vào phòng nghỉ trước. Phương di nương ngồi xe ngựa một ngày, giờ đã thấm mệt, cũng không ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi.

Đỗ di nương nói với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Đây là nãi huynh (*) của ta, các con cứ gọi là Thụy thúc và Thụy thẩm.”

(*) Nãi huynh = anh nuôi, thường là con của vú nuôi thân thiết từ bé.

“Thụy thúc, Thụy thẩm.” Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn hành lễ.

Phu phụ Vương Thụy vội tránh đi, không dám nhận lễ của bọn họ mà hành lễ ngược lại.

“Lúc chúng ta rời khỏi kinh thành để trở về Tô Châu, tam thiếu gia mới năm tuổi. Xa cách mười mấy năm, nay tam thiếu gia đã lớn như vậy, còn cưới được phu nhân nữa.”

Đỗ di nương nói: “Các ngươi vừa trở lại kinh thành đã bị ta gọi tới quản lý điền trang, vất vả cho các ngươi rồi.”

“Có thể góp công góp sức cho đại tiểu thư, chúng ta vô cùng vui vẻ.”

Đỗ di nương gật đầu, lại quay sang bảo Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Ta định trồng thuốc ở đây. Thụy ca giúp việc ở hiệu thuốc của nhà mẹ đẻ ta, vậy nên ta đã gọi ông ấy tới.”

Dương Quý Minh kinh ngạc nói: “Di nương, nhà ngoại công buôn bán thóc gạo cơ mà?”

Đỗ di nương cười: “Chủ yếu là bán gạo, nhưng những cái khác cũng đá thêm một ít.”

“Ồ.” Dương Quý Minh hơi mơ hồ. Có một ngoại công lắm tiền nhiều của nhưng chưa từng gặp mặt là loại trải nghiệm gì?

Đỗ di nương quay sang nói với Thượng Gia Ngôn: “Tam thiếu phu nhân có bằng lòng giúp ta quản lý việc kinh doanh không?”

“Chuyện này…” Thượng Gia Ngôn sửng sốt trong giây lát, không khỏi nhìn về phía Dương Quý Minh. Lòng y thầm nghĩ, Đỗ di nương muốn chuyển giao tài sản cho mình à? Nhưng y là con dâu, không phải con trai, làm vậy có thích hợp không?

Dương Quý Minh cũng hơi sửng sốt. Nhưng hắn lại nghĩ, sĩ nông công thương, có phải Cảnh Thước chướng mắt việc buôn bán mà không dám từ chối di nương không? Vì thế, hắn nói: “Di nương, Cảnh Thước là công tử con quan, sao biết làm ăn buôn bán, bảo y hỗ trợ còn không bằng thuê vài người tới giúp việc.”

Lần này đến lượt Đỗ di nương ngẩn người.

Thượng Gia Ngôn bật cười: “Di nương đừng nghe hắn nói, chẳng biết hắn lại đang suy nghĩ linh tinh gì.”

Đỗ di nương thấy tình cảm của con trai và con dâu rất tốt, Thượng Gia Ngôn cũng thân thiết với mình, không khỏi mỉm cười, nói với y: “Ta đã nói với con rồi, trực tiếp cho con vẫn hơn cho tam thiếu gia nhiều.”

Chuyện Mặc Hương Trai lần trước, bà cố ý không nói với Dương Quý Minh vì muốn xem Thượng Gia Ngôn sẽ xử lý như thế nào, nhưng lần này thì không cần nữa.

Cuối cùng Dương Quý Minh cũng hiểu, di nương đang muốn chuyển giao tài sản cho bọn hắn!

Đỗ di nương tiếp tục nói với Thượng Gia Ngôn: “Con từ từ làm quen với việc kinh doanh cũng được. Điền trang trồng thuốc này vừa vặn có thể mang ra luyện tập.”

Thượng Gia Ngôn từ chối: “Di nương, con không hiểu gì về thuốc cả.”

Đỗ di nương lại nói: “Không sao, có Thụy ca, Thụy tẩu ở đây mà.”

Phu phụ Vương Thụy cung kính nói: “Tất cả đều nghe đại tiểu thư và tam thiếu phu nhân căn dặn.”

Cuối cùng, Thượng Gia Ngôn đồng ý. Sau khi vào nhà, y do dự một lát rồi mới nói với Dương Quý Minh: “Quý Minh, ta hơi bất an, sao di nương lại vội vàng chuyển giao tài sản cho ta như vậy?”

“Lần trước di nương cũng cho ngươi Mặc Hương Trai mà? Ngươi không cần nghĩ nhiều đâu, di nương cho thì ngươi cứ nhận đi. Cái gì có thể giao cho người khác làm giúp thì cứ giao, đừng khiến bản thân vất vả.” Dương Quý Minh thầm nghĩ, di nương muốn về hưu sớm đây mà.

Thượng Gia Ngôn nghĩ không thông, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

Dương Quý Minh kéo người nọ vào lòng, vuốt phẳng nếp nhăn trên trán y: “Đừng nhíu mày, không đẹp.”

“Nếu ta xấu đi, ngươi còn muốn ta không?” Thượng Gia Ngôn tròn mắt, hỏi.

“Muốn, không phải ngươi thì không được.” Dương Quý Minh đáp chẳng hề do dự.

Khi hai người đang nhìn nhau đầy tình ý, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng tiếng ho khan.

Đỗ di nương nói: “Ở đây không giống tiểu viện trong Hầu phủ đâu, phải đóng cửa vào.”

“Di nương tìm chúng con có việc gì?” Dương Quý Minh lên tiếng hỏi nhưng trong lòng lại thét gào: chẳng phải vừa mới nói chuyện xong sao, ngài còn tới đây làm gì?

Đỗ di nương nói: “Tới hỏi xem các con ở có quen không?”

Dương Quý Minh lo lắng nhìn về phía Thượng Gia Ngôn. Hắn ở đâu cũng được, chỉ là không biết tức phụ có thể thích nghi được không.

Thượng Gia Ngôn cười, gật đầu với hắn rồi quay sang bảo Đỗ di nương: “Di nương đừng lo, con và Quý Minh không phải người yếu ớt. Huống hồ phòng ốc ở đây bố trí vô cùng tốt.”

Đỗ di nương gật đầu, xong cũng lập tức rời đi.

Dương Quý Minh vội vàng đóng cửa, than thở: “Rốt cuộc di nương tới để làm gì?”

“Chắc cũng không có chuyện gì đâu.” Thượng Gia Ngôn vừa nói, vừa chỉnh lại ga trải giường.

Hai người rửa mặt thay quần áo. Dương Quý Minh chỉ muốn nhanh chóng rúc chăn cùng Thượng Gia Ngôn. Nhưng người kia lại lấy một quyển “Kinh Thi” ra khỏi rương hành lý, bảo: “Tuy thi đồng sinh không khó, nhưng cũng không thể chểnh mảng qua loa.”

Dương Quý Minh ngoan ngoãn ngồi đọc sách.

Không khó à?

Dương Quý Minh thở dài, thầm nghĩ chắc chắn là rất khó.

Thượng Gia Ngôn cầm một quyển du ký tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đọc sách được một lúc, Dương Quý Minh phát hiện ngoài mấy bài “Kiêm gia” khá quen, còn có rất nhiều bài thơ hắn không sao hiểu được.

“Cảnh Thước, có rất nhiều bài thơ ta không hiểu.”

“Bài nào?”

“Bài này, bài này, bài này…”

Vì thế, Thượng Gia Ngôn kiên nhẫn giảng giải cho Dương Quý Minh. Người kia lắng nghe vô cùng chăm chú, thậm chí còn có thể học một biết mười, khiến y vô cùng kinh ngạc.

Y trầm ngâm trong giây lát, nói: “Để ngươi tự đọc sách cũng không ổn lắm, cần mời thầy về dạy cho ngươi mới được.”

“Ngươi không dạy ta sao?”

“Mời một tiên sinh từng thi khoa cử sẽ thích hợp hơn.”

Dương Quý Minh gật đầu, chuyện học hành cứ nghe lời tức phụ đi.

Sáng sớm hôm sau, Vương Thụy tiễn đoàn người Dương Quý Minh lên đường tới thôn Vân Tể.

Trước khi xuất phát, Vương Thụy nói: “Hôm qua ta đã đến thôn Vân Tể trước rồi, Trần đại phu bảo phải xem tình hình của Phương di nương mới biết có chữa được không.”

Dương Quý Minh gật đầu: “Dù sao cũng có hy vọng. Chữa được thì tốt, không được cũng chẳng mất gì.”

Vương Thụy cười, nói: “Tam thiếu gia nghĩ rất thoáng.”

Trong xe ngựa, Phương di nương vẫn luôn cúi đầu, điềm đạm nhìn Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn.

Thượng Gia Ngôn thấy bà hơi kỳ quái, vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng, hỏi: “Phương di nương, có phải ngươi khó chịu ở đâu không?”

Phương di nương nói: “Các ngươi muốn bán ta.” Dứt lời, bà liền òa khóc.

Cố ma ma và Tử Lan canh giữ ở Trầm Hương viện, Hòe An ở lại điền trang, hôm nay Thượng Gia Ngôn chỉ dẫn Tử Ngọc đi cùng, bình thường Tử Ngọc cũng là người chăm sóc Phương di nương nhiều nhất. Thế nên chưa cần y lên tiếng, nàng đã lau nước mắt cho Phương di nương, nhẹ giọng dỗ bà.

Phương di nương hệt như đứa trẻ, khóc nhanh, cười cũng nhanh. Biết mọi người không muốn bán mình, bà lại cười hi hi nhìn Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv