Suốt cả bữa tiệc cô rất ngứa mắt với Vũ Anh, cô ta công khai khiêu khích, từng hành động cô ta đối với Diệp Thần đều không giấu nổi cái đuôi hồ ly của mình.
Nhưng Mỹ Lệ cô là ai chứ, cô sẽ không ghen không phải làm ra loại hành động ngu xuẩn với cái khiêu khích rẻ tiền ấy, và cô cũng sẽ không hạ thấp bản thân đến nỗi phải đi giành giật với cô ta, thứ cô cần làm là ngồi không Diệp Phong Thần cũng phải đến bên cạnh mà yêu chiều cô.
Ăn uống xong cô xin phép về trước, Vũ Anh thấy có vẻ như cô ta đã khiêu khích thành công đến nỗi Hàn Mỹ Lệ phải ra về thì quả là kết quả ngoài mong đợi, cô ta cong môi lên cười khoái trá.
" Có chút ít như vậy mà đã không giữ được bình tĩnh, chị à chị hãy yên tâm mà về đi Diệp Thần đêm nay có tôi chăm sóc rồi, à mà không chỉ mình đêm nay đâu, từ nay về sau sẽ là tôi chăm sóc anh ấy ".
Mỹ Lệ đi xe về điện trong nhà đột nhiên sáng khiến cô rất bàng hoàng, có khi nào là trộm không? Mà trộm nào lại công khai đến mức bật điện sáng quắc thế kia.
Cầm trên tay cây gậy, cô đẩy cửa đi vào, lúc cởi giày có thấy một kiểu dép quen thuộc, cô nhoẻn miệng cười đi vào.
\- Thím Trương, thím Trương.
Cô liên tục réo gọi, từ trong bếp chạy ra một thân hình mập mạp khuôn mặt phúc hậu, hai hàng nước mắt rưng rưng dang tay chạy đến ôm lấy cô.
\- Cô chủ cô chủ.
Hai người mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, sau một hồi sướt mướt Mỹ Lệ dẫn thím Trương lại bàn ăn ngồi tâm sự.
\- Thím Trương bác nhà vẫn ổn chứ?
Thím Trương sụt sùi lau nước mắt.
\- Cảm ơn cô chủ đã quan tâm, ông nhà tôi cũng qua cơn nguy kịch rồi.
\- Vậy sao?
Cô gật gù, sau đó nói tiếp.
\- Sao thím không ở lại bệnh viện chăm bác trai tiếp còn trở lại đây?
\- Nói thật với cô chủ, ông nhà tôi bệnh nặng cần tiền chữa trị hàng tháng mà tiền trong nhà tôi đã cạn kiệt lại không thể vay nặng lãi, thân già này vẫn phải đi kiếm tiền chăm lo cho ông ấy.
Mỹ Lệ nghe đến thế cũng mủi lòng đau xót, dẫu sao thím Trương cũng là người làm lâu năm nhất trong nhà đến giờ nói là tình cảm gia đình thì hơi quá nhưng quả thật từ lâu cô đã coi thím như một phần của gia đình mình, cô rút trong túi xách ra một phong bì đẩy về phía thím Trương.
\- Ở đây cũng không có nhiều thím giữ lấy để trả tiền viện phí cho bác trai.
Thím Trương rối rít vội vàng từ chối.
\- Không, không được, có làm mới có nhận thưởng tôi không thể nhận không tiền của cô chủ.
Cô cười lắc đầu, không ít thì nhiều thím ấy cũng như cha mẹ cô dạy dỗ cô thành người.
\- Thím cứ nhận đi, coi như cháu cho thím vay lúc nào thím dư giả thì trả cho cháu.
Nói ra là vậy nhưng cô biết thừa thím ấy lấy đâu ra tiền mà trả cô, chẳng qua là nói như vậy để thím an tâm mà nhận số tiền đó.
\- Không còn sớm nữa, đêm nay cháu nhờ thím chăm sóc Hanna dù có động tĩnh gì thím cũng hãy để con bé ở trong phòng nhé.
Thím Trương là người nhạy bén, chỉ cần cô ngầm ám chỉ liền hiểu ý mà làm theo, cũng chính vì thím hiểu biết rộng rãi nên mới làm trong nhà này lâu đến vậy.
Những chuyện cần nói sẽ nói những chuyện không được nhắc đến có cạy miệng thím ấy cũng không nói nửa lời, nhớ lại lần trước mẹ Diệp Thần nhất quyết đe doạ thím Trương làm bẫy đuổi Mỹ Lệ ra ngoài, thím thà nghỉ việc còn hơn làm loại chuyện vô lương tâm ấy.
Dạo gần đây Mỹ Lệ trở về cô hay gọi điện hỏi thăm có gợi ý vài lần thím trở lại làm việc nhưng do ông nhà bệnh tình không thuyên giảm nên thím không thể đi, bây giờ lại cần tiền chạy chữa mà chỉ có Diệp Thần là trả lương cao hơn mọi chỗ nên thím quyết định trở lại căn nhà này.