Tần Sở Minh dùng ít thuốc mê nên lúc Đào Nguyệt An tỉnh lại cũng mới qua hơn nửa canh giờ. Nàng ngồi dậy, mờ mịt nhìn chung quanh, nơi này đúng là gian phòng của nàng ở Chung Thúy Cung.
trên bàn đốt hai cây nến đỏ, dường như làm cho trong phòng trở lên ấm áp hơn. Đào Nguyệt An đi đến trước bàn, trên bàn có một phong thư được bình hoa chặn lên làm nàng không khỏi sinh ra nghi hoặc, chậm rãi đem bình hoa dời đi. Nhưng bình hoa kia lại khá nặng, lúc cầm lên nàng bị cái gì đó đâm vào tay đau nhói, giật mình quăng bình hoa đi tạo ra tiếng vang cực lớn trong đêm yên tĩnh
Đào Nguyệt An hoảng hốt, mơ hồ có loại điềm xấu báo trước, nhanh chóng mở cửa ra ngoài, muốn tìm Thúy Lan, Thúy Trúc hỏi một chút.
Nhưng nàng mới vừa bước ra vài bước, liền bình tĩnh lui về phía sau, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn người phía trước, một thân hắc y đứng trong bóng đêm, Tần Sở Minh.
Đào Nguyệt An xoay người chạy vào phòng, nhanh chóng đóng cửa cài then. thật sợ hãi ôm ngực thở, mới rồi ánh mắt Tần Sở Minh nhìn nàng tựa như con báo trong bụi cỏ, đầy lệ khí, làm nàng thật sợ hãi,
Gió đêm càng làm nàng thấy lạnh sống lưng, Đào Nguyệt An muốn đi đóng cửa sổ, đã thấy dưới ánh trăng, Tần Sở Minh ngồi dựa khung cửa sổ, liếc nhìn nàng.
"Ngươi đừng... Đừng đến..." Tần Sở Minh nhảy xuống, chậm chạp đến gần, Đào Nguyệt An lui về dần về phía cửa, lại phát hiện cửa bị khóa bên ngoài, run sợ đến không nói được.
Tần Sở Minh từng bước một tiến tới gần, mỗi bước như nện vào lòng nàng, Đào Nguyệt An lập tức đổi cái phương hướng, cảm thấy như con mồi bị bao vây, bốn phương tám hướng đều là cạm bẫy, hốt hoảng thất thố.
Ánh mắt của hắn như vuốt ve thân thể nàng, cuối cùng dừng lại trên chiếc cổ tinh tế trắng noãn, nhẹ nhàng mài răng. Đào Nguyệt An lùi đến cạnh bàn, dựa vào bàn chống đỡ thân thể, cảm thấy như hắnđang muốn dùng hai hàm răng bén nhọn như răng hổ hung hăng cắn cổ nàng, ăn tươi nuốt sống.
Ngay tại lúc nàng bị khí thế của hắn sắp làm cho xụi lơ thì Tần Sở Minh dời ánh mắt đến chiếc bình hoa dưới đất, chậm rãi nói, "Đây là bình hoa của thái hậu."
Đào Nguyệt An cố gắng trấn định, "Bình hoa của Thái hậu nương nương, như thế nào... ở chỗ này?"
"Là tiên đế từ ngoại cảnh dùng số tiền lớn mua đất, lại dùng mười công tượng không ngủ không nghỉ làm, ước chừng một tuần, mới đốt chế mà thành." Tần Sở Minh không để ý nàng, tiếp tục nói.
"Ngươi đừng nói bậy." Đào Nguyệt An hết sức hỗn loạn, nàng vừa mới chuẩn bị treo túi thơm, đột nhiên bị người đánh mê dược ngất đi, tỉnh lại đã trở lại phòng mình. Chuyện như vậy, nghĩ như thế nào đều thấy quỷ dị, còn có Thúy Lan, Thúy Trúc đâu? Nếu là Tần Sở Minh ôm mình về, Thúy Lan, Thúy Trúc chắc chắn sẽ phản ứng, chẳng lẽ họ gặp bất trắc?
Đào Nguyệt An càng nghĩ càng sợ, nhưng nơi này dù sao cũng là hoàng cung, hắn dù thế nào cũng phải cố kỵ thân phận. Vì vậy cố gắng chống đỡ, bắt chước giọng đệu quý phi cô cô, "Sở vương điện hạ, nơi này là Chung Thúy Cung, ngài nên cố kỵ thân phận của mình."
"Bản vương chính vì có thân phận, mới ở chỗ này." Tần Sở Minh không nhìn nàng, mảnh vỡ trên mặt đất, đột nhiên tiến lên bắt lấy tay của nàng cầm lên, cưỡng bách nàng đối mặt, "Vĩnh An Cung mất trộm bình hoa mà thái hậu quý nhất, Thái hậu tức giận, lệnh bản vương cả đêm lục soát cung."
"nói bậy." Đào Nguyệt An giãy dụa mãi không thoát ra được, "Ngươi rõ ràng vu hãm, bình hoa này không phải ta trộm."
"Tang vật đều đã thu được, Đào cô nương chống chế cái gì?" Tần Sở Minh âm trầm cười một tiếng, đem mảnh vụn bên chân đá văng ra, phát ra tiếng vang chói tai, "Đào gia cùng Doãn gia không hợp, không phải là chuyện gì bí mật. Đào cô nương không thích thái hậu liền trộm bình hoa người thích nhất đem đập vỡ cho hả giận. hiện thời nhân tang vật đều thu được, còn có cái gì có thể chống chế."
Tần Sở Minh nói, liền kéo nàng đi ra ngoài, "Nếu là Đào cô nương thực sự ủy khuất, không ngại đi Vĩnh An Cung, cùng bệ hạ, thái hậu giải thích. Tin tưởng bệ hạ, thái hậu anh minh, sẽ không oan uổng thái tử phi tương lai."
Đào Nguyệt An không chịu, liền dùng tay ôm chặt bàn, đột nhiên hiểu, "Là ngươi làm? Ngươi ở ngự hoa viên dùng thuốc mê đánh ngất ta, sau đó đem bình hoa đặt ở trên bàn, còn cố ý để phong thư ở phía dưới, toàn bộ là vì dụ ta đập bình hoa."
"Ngươi trở lên thông minh hơn so với trước đây nha." Tần Sở Minh xoay người, từ từ tiến sát vào nàng, sâu trong đôi mắt tối tăm dường như có hai ngọn lửa đang cháy, "Nếu đã thông minh, nên biết rằng nếu như không có bằng chứng chứng minh ngươi trong sạch, có đem giao cho Hình bộ cũng không tra được gì. Ngược lại, bình hoa vỡ ở trong phòng ngươi, bản vương có thể định tội ngươi, còn có thể định ngươi thêm tội hãm hại vương gia."
"Thúy Lan cùng Thúy Trúc đâu?" Đào Nguyệt An bất an siết chặt quả đấm, "Ngươi đem các nàng làm gì rồi?"
"Tất nhiên là chuẩn bị đem bắt các nàng." Tần Sở Minh nhẹ nhàng nói, thanh âm như âm hồn địa phủ, mơ hồ mà lạnh lẽo, "Dung túng chủ tử ăn cắp, thái hậu cố kỵ mặt mũi Đào Tương cùng quý phi, không phạt thái tử phi, cũng chỉ có thể mang hai nha hoàn trút giận. Trong cung này, biến mất hai tiểu nha hoàn, thần không biết quỷ không hay, tin tưởng không có người nói gì, cũng không ai dám nói cái gì."
"Điện hạ." Đào Nguyệt An bất chấp mọi chuyện, lại bắt lấy hắn, lo lắng nói, "Ta hôm nay không nên không tuân thủ ước định, ta xin lỗi ngươi."
"Xin lỗi?" Tần Sở Minh ngừng lại động tác, nhếch mày, ung dung nhìn nàng, "không biết thái tử phi lấy cái gì xin lỗi?"
Đào Nguyệt An nhu thuận giống như tiểu thê tử, "Điện hạ ngài muốn như thế nào mới nguôi giận?"
"Bản vương trời chưa sáng liền ở Thanh Dung Viên, mãi cho đến buổi trưa, đều không thấy ngươi." Tần Sở Minh hé ra hàm răng lạnh lẽo, chậm rãi đến gần, đem nàng cố định giữa hắn và cái bàn, đôi môi từ từ dán sát vào tai nàng, "không có nghĩ tới, ban đêm lại gặp ngươi cùng thái tử ngồi chung một chỗ liếc mắt đưa tình, ân ái có thừa." Tần Sở Minh đột nhiên bắt lấy tay của nàng, mười ngón tay tóm chặt, trào phúng nhếch miệng, "Ngược lại bản vương tự mình đa tình, ngươi nói bản vương có thể không tức giận?"
Đào Nguyệt An cảm thấy trên tay như có con sâu đang bò, rõ ràng chán ghét cực kỳ, cũng không dám gạt ra. Tần Sở Minh chăm chú nhìn nàng, Đào Nguyệt An ngay cả khí cũng không dám phát, ngón tay bị hắn nắm đau chỉ có thể nhẹ nhàng kêu một tiếng điện hạ.
"Muốn bản vương bỏ qua ngươi cũng được." Tần Sở Minh đột nhiên ngậm lấy vành tai Đào Nguyệt An, Đào Nguyệt An mạnh mẽ co người lại, hắn lại bắt đầu nhẹ nhàng thổi khí, "Chỉ cần ngươi sáng mai đến Thanh Dung Viên, để bản vương sai sử một thời gian, bản vương hết giận, tự nhiên sẽ giúp ngươi đem chuyện này giải quyết, không để cho thái hậu cùng Hoàng thượng biết rõ."
Đào Nguyệt An hai chân mềm nhũn vô lực, đây không phải là màn kịch bên trong diễn đăng đồ tử sao. Nàng nếu là thật đi Thanh Dung Viên, còn có thể hoàn hảo trở về Chung Thúy Cung sao, "Điện hạ... Điện hạ, mặc dù thánh chỉ còn không có chính thức đưa ra, nhưng bệ hạ cùng nương nương đều đồng ý. Ta sau này sẽ gả cho thái tử, ngài làm như vậy, không hợp lễ phép. Ta sẽ thưa bệ hạ là ngài khi dễ ta, hoàng thượng sẽ phạt ngài."
Tần Sở Minh nghe nàng nói, hung hăng ở trên vành tai nàng cắn một cái, Đào Nguyệt An muốn tránh lại tránh không thoát,, "Tiểu Hạ Nguyệt, nếu là ngươi nói với hoàng thượng, bản vương quả thực cầu còn không được." nói xong, hắn hai tay ôm eo của nàng, cúi đầu đưa mắt nhìn vẻ mặt quẫn bách của nàng, "Bất quá, ngươi cẩn thận nghĩ xem, hoàng thương tuy sẽ trừng phạt bản vương nhưng như thế nào cho ngươi tiếp tục làm thái tử phi?"
Đào Nguyệt An hoảng loạn tâm thần, Tần Sở Minh đối với nàng lòng dạ Tư Mã Chiêu quả thực rõ rành rành, như vậy thân mật, là chỉ có thể cùng tướng công làm. Tần Sở Minh nhẹ nhàng theo vành tai đi xuống, cắn lên chiếc cằm trắng nõn, "Bản vương không ở đây để hỏi ngươi có đồng ý hay không, mà là thông báo cho ngươi. Đêm nay giờ hợi canh ba, bản vương đến Chung Thúy Cung đón ngươi đi Thanh Dung Viên. Ngươi tốt nhất nghĩ cách, làm sao tránh được nha hoàn của ngươi. Đương nhiên, ngươi nếu không phải sợ các nàng biết rõ, Đào Tương biết rõ, bản vương không để ý sớm kêu một tiếng nhạc phụ."
Tay của hắn vuốt ve quanh eo nàng, đột nhiên từ trong lồng ngực lấy ra một thứ, Đào Nguyệt An định thần nhìn lại, liền bị dọa đến hồn phi phách tán. Đây là ngọc bội chỉ có Đào phủ có, nàng cùng Nguyệt Lâm mỗi người một mảnh, nàng đã cất thật kỹ, hắn như thế nào lấy được? Đào Nguyệt An kinh hồn táng đảm, vội vươn tay đến đoạt, lại bị hắn tránh thoát, cất vào trong lòng, dùng giọng nói làm người tuyệt vọng nói, "Nếu là ngươi không đến, bản vương mang khối ngọc bội này, có thể làm rất nhiều việc, rất nhiều... việc ngươi nghĩ không ra. nhẹ có thể làm cho bệ hạ ban thưởng ngươi lụa trắng ba thước, nặng thì liên lụy cả nhà, xét nhà diệt tộc."
"Điện hạ..." Đào Nguyệt An muốn cấp khóc, nàng đây coi như là cùng Sở vương đem thái tử ám độ trần thương, vạn nhất bị biết được, cha sẽ để ma ma đưa nàng về nhà đánh chết.
Biết rõ nàng lo lắng cái gì, Tần Sở Minh thoáng cười, nhẹ hôn nhẹ cái cằm, "Chỉ cần bản vương muốn gặp ngươi, ngươi nhất định phải xuất hiện ở trước mặt bản vương, nếu như ngươi ngoan ngoãn, bản vương tự nhiên sẽ không dùng đến ngọc bội, cũng sẽ không để người phát hiện, ngươi nói có đúng hay không?"
Đào Nguyệt An càng không ngừng lắc đầu, đưa tay đẩy lồng ngực của hắn, lại không nhúc nhích. Tần Sở Minh ở khóe môi, mũi, con mắt theo thứ tự lưu lại nụ hôn lạnh như băng, Đào Nguyệt An nhắm chặt mắt, mỗi lần hắn hôn, liền run lên nhè nhẹ, "Điện hạ, không được, không được..."
một hồi lâu, Tần Sở Minh lần nữa lên tiếng, "Trời sắp sáng."
"Điện hạ, ngài đi nhanh đi." Đào Nguyệt An mở mắt xem ngoài cửa sổ, không trung mơ hồ lộ ra ánh sáng.
Tần Sở Minh không nói gì, điểm môi nàng, lại chỉ mình mặt, mục đích thật là rõ ràng.
"không được, như vậy không được." Đào Nguyệt An lắc đầu như trống bỏi, tay kéo vạt áo hắn khó chịu lắc lắc. Tần Sở Minh ngược lại lạnh nhạt, "Ngươi không thân cũng được, để trời sáng hẳn, Chung Thúy Cung quý nữ không ít nhìn thấy thái tử phi trong phòng cùng nam nhân, nếu như truyền đi..."
Đào Nguyệt An mặt nhăn thành một đoàn, bên ngoài mơ hồ có nha hoàn dậy sớm nấu nước, nàng tâm hoảng hốt, kiễng chân ở trên má hắn đặt xuống một nụ hôn.
Tần Sở Minh chợt quay đầu lại cùng nàng đối mặt bàn tay nhanh chóng cầm cằm nàng, khiến cho nàng mở ra đôi môi, đôi môi hắn ấn xuống bắt đầu xâm lấn, đầu lưỡi vươn tới trêu chọc nàng.
Tần Sở Minh như muốn ăn nàng, Đào Nguyệt An bị cắn đầu lưỡi thấy đau, sắp thở không được. Cái cổ trắng nõn cùng gò má thẹn thùng phiếm hồng.
không khí càng lúc càng ít, Đào Nguyệt An không chịu nổi chóng mặt gần ngất, Tần Sở Minh buông nàng ra, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, ở khóe miệng nàng nhẹ khẽ cắn, lẩm bẩm đạo, "Lần tới phải nhớ lấy hơi để thở."
Đào Nguyệt An lấy lại được tinh thần là lúc thấy hắn đã biến mất.