Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Tiễn Ý Ý vẫn cảnh giác từ đầu cho đến giờ, thế nên lúc này cô rất bình tĩnh mà lý trí cự tuyệt.
"À, cũng không muốn biết lắm."
Tiễn Ý Ý lập tức chuyển đề tài khác.
Hai người ở chung một chỗ, nên tận lực tìm một đề tài có nhiều người tham gia mới có thể đánh vỡ bầu không khí mập mờ này, đồng thời còn có thể lãng phí thời gian.
Đề tài Tiễn Ý Ý nói ra khiến cho lòng người lãnh đạm trở lại.
"Lần này tớ thi không tệ lắm, bây giờ nên xem nó sai ở chỗ nào rồi sửa ha."
Lương Quyết Thành: "..."
Cái này... cô thẹn thùng có phải thẹn thùng hơi quá không?
Sao bây giờ lại đi sửa đề thi?
Hơi ấm ít ỏi trong không khí lập tức biến thành lạnh như băng, trong phòng đều là tiếng nói chuyện về mấy cái đề bị sai.
Nhưng nếu Tiễn Ý Ý muốn nói về mấy cái đề bị sai này thì anh cũng không nên lơ cô, làm một bạn trai đủ tư cách, đương nhiên sẽ chiếu cố bạn gái mình thật tốt, thuận theo ý cô mà chuyển đề tài.
Không sao cả, về sau nói nhiều về vấn đề kia hơn cũng được, anh cũng không hề sốt ruột một chút nào.
Phải, tuyệt đối không sốt ruột.
Dù sao hôm nay anh mới bắt đầu trưởng thành.
Mặt khác, thời gian trưởng thành của Tiễn Ý Ý... cũng không xa lắm.
Lương Quyết Thành triệt để bình tĩnh trở lại.
"Cậu nói đi, tôi xem cho cậu."
Tiễn Ý Ý quả thực là cái khó ló cái khôn.
Những chỗ sai cô đã chỉnh lý ra, thế nhưng lại làm như không hề nhớ rõ, cố ý ngắc ngứ một lúc.
Một đề bài mà cô phải mất hơn ba phút mới nhớ ra được, sau đó lại nói sai thêm ba phút nữa, nói cách làm của mình thêm ba đến năm phút, cuối cùng một cái đề bài làm tới tận hơn mười phút. May mà Lương Quyết Thành giải rất nhanh, cũng không có biện pháp nào bắt Tiễn Ý Ý nhớ cho nhanh hơn được, cho nên bọn họ vừa nói vừa ăn, bất quá qua năm cái đề, bữa tối dưới ánh nến của hai người cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Mà nhân viên phục vụ, đến phút cuối còn đưa lên một bó hoa hồng.
Là của Tiễn Ý Ý.
"Tiễn tiểu thư, đây là hoa của ngài."
Phục vụ nở nụ cười tươi rói.
Tiễn Ý Ý che giấu vẻ mặt tiếp nhận hoa hồng còn tươi, há miệng thở dốc không hỏi được lời nào.
Chuyện này cũng là do bọn họ sắp đặt?
Thật đúng là tận chức tận trách, những việc nhỏ nhặt không đáng kể đều chú ý tới a.
Cô hẳn nên khen một câu chuyên nghiệp sao?
Nhưng làm sao bây giờ?
Hoa này cô giữ lại cho mình sao?
Nào có ai lại đi đặt hoa tặng cho mình bao giờ.
Cho Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý nghĩ tới cảnh cô như một tổng tài bá đạo giơ tay đưa hoa, lão đại phản diện sẽ nhận hoa với bộ dáng cao hứng đến rơi lệ, cả người phát run.
Đây đều là cái hình ảnh ma quỷ gì chứ.
Đáng sợ quá.
Tiễn Ý Ý ôm hoa hít sâu một hơi.
Nhưng cái màn đáng sợ kia cũng tốt hơn so với việc cô đứng đây ngốc nghếch ôm bó hoa này đi.
Cánh tay của Tiễn Ý Ý duỗi ra.
"Tặng cậu."
Bộ dáng cô giơ nó lên, trên mặt là vẻ tươi cười, thấy thế nào cũng đều cất giấu một tia chua xót.
Tìm một nhân sĩ chuyên nghiệp quá là chuyên nghiệp rồi, trình độ cao không nhất định tốt cho lắm.
Để bây giờ cô lâm vào cục diện khó khăn thế này đây.
Nói không chừng còn sẽ để lại di chứng.
Vì cái gì bọn họ có thể nghĩ tới cái thao tác này?
Đặt một bó hoa hồng tươi mới, để một nữ hài tử đi đưa cho một bé trai.
Đúng, rõ ràng là nói chuẩn bị cho sinh nhật cơ mà.
Vì cái gì mà cái bọn họ chuẩn bị đều giống như lễ tình nhân thế này!
Quá... làm cho không người nào có thể nói cái gì nữa rồi.
Tiễn Ý Ý cười có chút mỏi mệt, Lương Quyết Thành nhận được hoa lại lâm vào cảm động.
Hoa hồng.
Tất cả mọi người đều biết, hoa hồng là biểu tượng của tình yêu đôi lứa. Tặng hoa hồng chính là mong tình yêu của hai người sẽ phát triển.
Các cặp tình nhân yêu nhau, quả thật là không ai không tặng hoa hồng a.
Rất lâu trước đó, đối với Lương Quyết Thành mà nói thì hoa hồng với hoa cỏ dại vẹn đường không có cái gì khác nhau.
Bởi vì anh không yêu đương, cho nên không có ai để mà đi tặng hoa cả.
Anh bình bình ổn ổn lớn đến mười tám tuổi, ở lúc sinh nhật mười tám tuổi này anh lại nhận được một bó hoa.
Hoa hồng.
Nó đến từ bạn gái của anh, cô là đang biểu lộ tình yêu nồng đậm đối với anh.
Hoa hồng đại đa số đều là đàn ông tặng cho phụ nữ, rất ít khi có người con gái nào sẽ chủ động tặng hoa hồng cho con trai.
Tiễn Ý Ý đưa nó cho anh, lại còn đưa trong ngày quan trọng như vậy, quang minh chính đại.
Cô đối với đoạn tình cảm này không phải là hùa theo.
Giống như người khác có, bọn họ cũng phải có. Tiễn Ý Ý từ đầu đều cho anh một tình yêu giống như bao người.
Muốn ở trong sinh mệnh của anh, triệt để đem ba chữ Tiễn Ý Ý biết thành hai chữ "tình yêu" của anh.
Cô đã làm được rồi.
Lương Quyết Thành cầm hoa hồng, cúi đầu có hơi xấu hổ.
Nam sinh cao lớn, lỗ tai hơi hơi phiếm hồng làm cho anh có vẻ ngây ngô hơn một chút. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Tiễn Ý Ý, trong đôi mắt kia bao hàm tình cảm nồng nhiệt, làm cho Tiễn Ý Ý có chút hô hấp không thông.
Anh giống như... rất cao hứng.
Nhận được một bó hoa, so với việc trước đó từ trong mê cung đào ra mấy cái kho báu kia vui vẻ hơn nhiều.
Chẳng lẽ nói, lão đại phản diện không những thích ăn đồ ngọt mà còn có sở thích thích mấy bông hoa tươi này?
Tiễn Ý Ý thử thăm dò hỏi: "Nếu như cậu thích, về sau tớ sẽ tặng tiếp cho cậu."
Lương Quyết Thành ngay lập tức liền đáp ứng.
"Được, mỗi ngày đều tặng."
Anh rất vui vẻ.
Tiễn Ý Ý có thể đối với anh phí nhiều tâm tư như vậy, Lương Quyết Thành cảm thấy đã mãn nguyện lắm rồi.
Hai người ở trước mặt nhân viên phục vụ đang nhiệt tình tươi cười, rời khỏi phòng ăn.
Lúc này đã là đêm khuya.
Cách cái nhà hàng đó không xa chính là quảng trường của Hải thị.
Hai người không gọi Lưu thúc tới đón nữa.
Nhiệt độ về đêm càng giảm thấp hơn so với ban ngày.
Ở trong phòng còn cảm giác được thân thể tràn đầy độ ấm, thế nhưng sau khi rời phòng, độ ấm đó cực nhanh liền biến mất. Tiễn Ý Ý bị đông lạnh đến nỗi mũi đều đỏ hết cả lên.
Cái này cũng là vấn đề của cô.
Lúc sáng rời nhà nghĩ hôm nay là sinh nhật của Lương Quyết Thành cho nên muốn ăn mặc đẹp một chút, giữa hai bộ quần áo kia liền chọn cái đẹp hơn nhưng không đủ để giữ ấm.
Trước đấy toàn ở trong chỗ có điều hòa, lại còn hoạt động nhiều cho nên không có cảm giác quá lớn. Lúc này ở trên quảng trường bị gió thổi cho một cái, Tiễn Ý Ý đã muốn chạy về nhà ngay lập tức.
Nếu đi xe thì tốt rồi, được ngồi điều hòa, sau khi về nhà thì tắm một cái, sau đó chui vào chăn ngủ, đợi đến ngày mai lại tiếp tục một ngày mới.
Nhưng Lương Quyết Thành lại không muốn về bây giờ.
Tâm tình của anh bình thường rất khó nhìn ra.
Thế nhưng là có thể vì hôm nay vui, cho nên cảm xúc có bao nhiêu đều lộ ra ngoài.
Trong tay anh cầm hoa, tay kia đút vào trong túi giống Tiễn Ý Ý, thỉnh thoảng lại rút tay ra hà hơi một chút, sau đó lại cắm vào túi như trước.
Nam sinh cao lớn đẹp trai trên người đều không thấy khí tức u ám khiến cho người xung quanh run rẩy nữa, anh triệt để biến thành một thiếu niên khiến cho người khác nhìn vào đều có cảm giác như mối tình đầu vậy. Ban đêm quảng trường tuy vắng người, thế nhưng lại không phải không có người trẻ tuổi. Rất nhiều cặp đôi ngồi trong bóng đêm hoặc ở xung quanh tản bộ, ngẫu nhiên gặp phải một đôi tình nhân khác cũng sẽ dùng ánh mắt xoi mói nhìn một cái, rồi sẽ so sánh với bản thân mình.
Tiễn Ý Ý đi theo bên người Lương Quyết Thành, hai người chậm rãi ung dung bước trên quảng trường. Trong tay soái ca cầm một bó hoa tươi, ở bên người là một nữ sinh xinh đẹp, thanh thuần, trẻ trung. Hai người đứng ở trên quảng trường cơ hồ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người, làm cho ai ai cũng đều yên lặng chú ý tới họ.
Một cô gái nhìn thấy Lương Quyết Thành, từ trên xuống dưới đánh giá anh một lượt, sau đó lại đối với bạn trai của mình ở bên cạnh sinh ra nghi hoặc.
Vì cái gì mà trên thế giới vẫn còn tồn tại một người bạn trai có giá trị nhan sắc thần tiên như vậy? Mà bạn trai bên cạnh mình... lại y như một người qua đường Giáp*?
* Ý chỉ mờ nhạt, không đáng chú ý.
Ngược lại, ánh mắt của mấy thanh niên lại dừng ở trên người Tiễn Ý Ý, đảo qua đảo lại, lại cùng bạn gái của mình so sánh.
Hai người liếc nhau, liền hiểu.
Được rồi, người ta là trai xinh gái đẹp.
Bọn họ chỉ là người thường mà thôi, chỉ có thể thưởng thức tình yêu của người thường.
Ánh mắt đám tình nhân đánh giá xong lại đối với đối tượng của mình âu yếm, tiếp tục ôm nhau nói lời tâm tình.
Tiễn Ý Ý có chút không quá thích ứng.
Đêm khuya, thời tiết lạnh như thế, cũng không phải ngày gì đặc biệt. Tại sao ở trên quảng trường lại có nhiều cặp đôi đến thế chứ?
Phải, tất cả đều là tình nhân.
Các bác gái hay khiêu vũ ở quảng trường đâu hết rồi?
Lúc này chẳng lẽ không phải là thiên hạ của nhóm bác gái đó hay sao?
Chẳng lẽ nhóm bác gái sợ lạnh nên không ra ngoài, lưu lại đất diễn cho các tiểu tình nhân?
Tiễn Ý Ý ở trong gió lạnh nghĩ mà muốn thở dài.
Khác hẳn với cô, tâm tình của Lương Quyết Thành rất tốt.
Không đơn thuần chỉ là tốt, mà còn mang theo một chút hưng phấn.
Ngày thứ nhất làm người trưởng thành, ở đêm đầu tiên được ở cùng Tiễn Ý Ý làm cho anh cảm thấy đây là món quà tuyệt vời nhất.
Hoa hồng trong tay anh còn tỏa ra hương thơm, nhìn những bó hoa của đám tình nhân kia, so với mình còn kém xa.
Là vì không có ai so với Tiễn Ý Ý càng yêu anh.
Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành đi vòng quanh quảng trường, đi một vòng lại một vòng, Lương Quyết Thành cũng không có ý định ngừng.
Tiễn Ý Ý cảm thấy nếu không định cho anh một cái thời gian, anh sẽ đi quanh cái quảng trường này cả đêm mất.
Anh có thể đi, thế nhưng cô không thể nữa a.
Tiễn Ý Ý cảm thấy lạnh, còn có chút mệt. Cả ngày hôm nay đều chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, dây thần kinh vẫn luôn căng lên. Rốt cuộc đi được hai bước nữa, Tiễn Ý Ý liền không muốn động.
Cô giơ tay giật giật ống tay áo anh.
"Lương ca."
Có thể do gió đêm quá lạnh, thổi đến thanh âm của Tiễn Ý Ý cũng rung theo.
Cô nhìn Lương Quyết Thành, đáy mắt có chút do dự.
"Cậu xem, đã trễ thế này, chúng ta..."
Tiễn Ý Ý như đang ám chỉ, đưa ánh mắt ném về phía bãi đỗ xe của quảng trường.
Lưu thúc hẳn là đang ở chỗ đó đợi.
Việc bọn họ nên làm trong cái thời tiết giá lạnh này chính là về xe, sau đó đi thẳng về nhà ngâm nước nóng!
Trời lạnh như vậy, cô còn mặc váy mỏng, thổi đến sắp cảm lạnh đến nơi rồi.
Lương Quyết Thành nhìn theo ánh mắt của cô.
Anh trầm mặc.
Đối diện quảng trường không xa, đèn neon ở trong bóng đêm phá lệ sáng, lộ ra tấm biển quảng cáo chói mắt.
[Một đêm nồng cháy]
Một khách sạn tình nhân.
Loại khách sạn tràn ngập hơi thở của người trưởng thành này, vừa nhìn liền biết bên trong có cái gì.
Tiễn Ý Ý muốn vào đó?
Lương Quyết Thành có chút do dự.
Kỳ thật cũng không phải là không thể. Mặc dù anh đối với lần đầu tiên có chút xoi mói, thế nhưng là ở loại địa phương này, có lẽ có thể giúp hai người bọn họ một chút.
Nhưng có một vấn đề quan trọng là, anh đã trưởng thành, còn Tiễn Ý Ý thì chưa.
Điểm đạo đức mấu chốt cuối cùng vẫn bảo vệ lý trí của anh.
Không thể đi.
Kể cả Tiễn Ý Ý có muốn cũng không thể.
Quà sinh nhật gì anh cũng đều có thể nhận, duy chỉ có món quà này...
Hiện tại không thể nhận.
Kỳ thật có thể đổi lại một chút, khi Tiễn Ý Ý đủ mười tám tuổi, nếu cô muốn, anh đều có thể cho.
"Ngoan, chúng ta không đi có được hay không?"
Lương Quyết Thành còn sợ cự tuyệt sẽ khiến một cô gái có da mặt mỏng như Tiễn Ý Ý thẹn thùng, bất giác thả mềm thanh âm, giống như đang dụ dỗ cô, thấp giọng nói.
Vẻ mặt Tiễn Ý Ý ngơ ngác: "... Hả?"
Anh nói vậy là sao? Lưu thúc đang chờ ở trên xe, cái gì cũng đã chuẩn bị xong rồi, vì cái gì mà anh muốn cự tuyệt?
Anh còn lưu luyến nơi này sao?
Quảng trường mà thôi a!
Tiễn Ý Ý uyển chuyển nói: "Nhưng tớ cảm thấy, chúng ta không cần dừng lại ở đây nữa."
Rất lạnh đó đại ca à.
Liền coi như là sinh nhật của lão đại cũng không thể khiến người khác cùng trúng gió ở bên ngoài với anh mà.
Lương Quyết Thành nắm chặt tay Tiễn Ý Ý, đổi một phương hướng khác.
"Vậy chúng ta đi nơi khác."
Tiễn Ý Ý vẫn bị dụ dỗ đi.
Tiếp tục như vậy đều không được, bị thế giới của người trưởng thành dụ dỗ, về sau anh sẽ khó có đường lui.
Tiễn Ý Ý nhỏ hơn anh nửa tuổi, loại chuyện dẫn đường này tự nhiên là do anh làm.
Nhưng hai người bây giờ còn không có thân mật qua, tùy tiện nói mấy lời kia cũng không thể được.
Lương Quyết Thành cũng có chút sầu.
Anh hận không thể đem chứng minh thư của Tiễn Ý Ý sửa cho sớm nửa tuổi, như vậy liền có thể cùng cô tìm hiểu một vài tri thức mới rồi.
Thế như bây giờ, chỉ có thể dời đi lực chú ý của Tiễn Ý Ý mà thôi.
Anh không phải là không muốn, chỉ là bây giờ vẫn chưa thể.
Thời gian không cho phép anh làm như vậy. Tuổi của cô cũng không cho phép.
Lương Quyết Thành tự nhận mình là một người tuân thủ pháp luật, có một số việc không thể làm thì sẽ không làm.
Tiễn Ý Ý bị Lương Quyết Thành nắm tay, đổi một hướng khác liền đi đến một nơi khác.
Đi ngược lại với cái khách sạn cùng với bãi đỗ xe, đối mặt với kiến trúc cao lớn.
Tiễn Ý Ý: "... Còn muốn đi?"
Cô đi không được nữa rồi!
Lương Quyết Thành nghĩ ngợi: "Ngồi xuống cũng được."
Bên cạnh quảng trường cũng có ghế đá dành cho người qua đường nghỉ ngơi. Lương Quyết Thành nắm tay cô, tìm một chỗ khá khuất ngồi xuống.
Có thể có chỗ ngồi đã là tốt lắm rồi.
Tiễn Ý Ý cũng không chọn, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Quảng trường phía xa xa, một đám tiểu tình nhân cũng đã thưa dần đi, nên về nhà thì về nhà, nên đi khách sạn thì đi khách sạn. Thời điểm này cũng không có người nào ngu ngốc ở bên ngoài hứng gió lạnh cả.
Không, có.
Chỉ có cô cùng Lương Quyết Thành đó thôi.
"Lương ca, cậu không lạnh sao?"
Tiễn Ý Ý tiếp tục uyển chuyển biểu đạt ý tứ mình đang rất lạnh với anh.
Lúc này thì Lương Quyết Thành nghe hiểu.
Anh không nói thêm gì, trực tiếp đưa tay ôm Tiễn Ý Ý dậy, để cô ngồi lên đùi mình.
Hai tay anh vòng qua, đem tiểu cô nương ôm ở trong ngực, dùng thân thể che gió đêm cho cô bớt lạnh.
"Như vậy có lạnh nữa không?"
Thanh âm của anh rất ôn nhu.
Tim Tiễn Ý Ý đập chậm một nhịp.
Cô ngồi ở...
Ngồi ở trên đùi Lương Quyết Thành.
Dựa vào vai anh.
Toàn bộ cơ thể đều bị anh ôm vào ngực, vây lại.
Giống như là một bộ phận của thân thể anh vậy, thân mật khăng khít.
Tiễn Ý Ý nắm chặt quần áo của anh, ngây ngẩn ngẩng đầu.
Anh sao lại...
Nữ sinh trong ngực bị hoa hồng vây lấy, so với đóa hoa tươi này cô còn mềm mại hơn nhiều, bộ dáng ngốc manh nhìn chằm chằm anh thật đáng yêu, nghĩ...
Lương Quyết Thành thuận theo ý nghĩ của mình, cúi đầu.
Môi anh, nhẹ nhàng dừng ở trên môi Tiễn Ý Ý.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: A a a a a!!!! Mềm mại, mềm mại! Cứ như vậy mà hôn xuống!!!!
Editor: Chương sau ngược đến đau lòng TT.