Edit: Thương Thù
———————————————————
Thời gian dần trôi, trong phòng bao không có mấy người đang ca hát, hầu như là đều đang chơi đùa.
Chơi như lúc nãy là còn nhẹ, lần này chơi còn rất lớn.
Phần sau Tiễn Ý Ý đều vô cùng yên phận, lui về sau lưng Lương Quyết Thành nhìn mọi người chơi đùa.
Từ đầu đến cuối cô đều có một loại cảm giác mờ mịt.
Ban nãy, tại sao Lương Quyết Thành lại có thể phối hợp thực hiện mệnh lệnh như vậy? Anh hôn còn rất nghiêm túc...
Không thể nghĩ nữa, có nghĩ cũng không ra. Tâm tư của lão đại sao có thể dễ đoán được chứ.
Học sinh cấp ba không ít người đều ở trong kí túc xá, đặc biệt là nữ sinh, cho nên mọi người đều muốn về sớm. Khoảng mười giờ, tất cả mọi người liền tạm biệt nhau.
Sau khi về nhà, Lương Quyết Thành liền giam mình ở trong phòng không lên tiếng, cũng không biết là đang làm gì.
Tiễn Ý Ý cũng không hỏi, cũng không muốn hỏi.
Lương Quyết Thành mộng một giấc.
Trong giấc mơ, KTV phát ra tiếng nói chuyện ồn ào, anh kéo Tiễn Ý Ý đến đằng sau cánh cửa, nơi hẻo lánh tối mờ mịt, khom lưng hôn xuống.
Nhưng khác với hiện thực ở chỗ, giữa đôi môi của hai người lại không có ngón tay của anh chống đỡ.
Anh hôn lên môi cô.
Tiễn Ý Ý cũng không phản kháng, cô nắm lấy vạt áo anh, cả người đều run lên nhưng không có ý tứ kháng cự. Nghiêng đầu nhắm mắt lại, tùy ý thân mật cùng anh.
Ở trong mơ, anh được một bước lại lấn thêm một bước, cô gái nhỏ trong ngực cũng phối hợp theo động tác của anh, hết thảy đều khiến cho Lương Quyết Thành trầm mê vào trong đó...
Tiễn Ý Ý phát hiện, sáng hôm sau Lương Quyết Thành không chờ cô cùng đi học, một mình đạp xe đến trường.
Kỳ quái.
Thời tiết dần lạnh hơn, Tiễn Ý Ý mặc nhiều thêm một kiện áo mũ, lúc ngủ trong lớp liền chụp mũ lên đầu, ngủ đến ngon lành.
Tháng mười vừa qua một nửa, thời tiết trên diện rộng lần lượt hạ nhiệt độ, đã sắp đến thời điểm ngủ đông luôn rồi. Lúc thầy Trương vào lớp thì hơn nửa học sinh trong lớp đều đang ngủ.
Mà Tô Á Na trong một đám ngáy ngủ thì kiên định chống mí mắt, cố gắng theo kịp tiết tấu giảng bài của thầy giáo.
Tô Á Na tìm tới Nhâm Kha, vươn tay hữu nghị, xin cậu ta giúp đỡ mình học tập.
Cô ấy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Ý Ý lần trước thi đứng hẳn trong top 300, chúng ta cùng nhau chơi đùa thế mà thành tích tớ lại kém như vậy, tớ nhất định không chịu thua đâu. Cho nên từ bây giờ tớ sẽ cố gắng học tập thật tốt, tiến bộ thật nhiều."
Lời này làm cho Tại Tiếu với Chu Tam nghe thấy cũng có chút sầu não.
Một người là hạng nhất toàn trường, một người đứng trong top 50, một người trong top 300, Tô Á Na cũng là xếp hạng ở giữa giữa. Không giống hai người bọn họ, ở đuôi xe tranh nhau đến hăng say, thay nhau đoạt vị trí số một từ dưới đếm lên.
Đều là bạn bè, vậy mà một người đầu xe một người lại ở đuôi xe, đích xác không tốt cho lắm.
Tại Tiếu với Chu Tam cũng chạy theo quấn lấy Nhâm Kha.
Nhâm Kha từ chối không được, thế là phải một mình cõng cả ba người.
Chỉ có điều là phải dạy ba người này ở chỗ nào? Nhà Nhâm Kha còn có cha mẹ với anh trai, không có quá nhiều không gian.
Tiệm trà sữa ở đối diện trường học, suy nghĩ một chút, vào lúc cao điểm có muốn chen vào cũng không được.
Tiễn Ý Ý liền đề nghị căn hộ gần trường học của mình.
Hiện tại chỗ đó chỉ có một mình em gái Lương ở. Cô bé lại rất ít tiếp xúc với người ngoài, Lương Quyết Thành hai, ba ngày mới tới xem một lần, tiểu cô nương cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
Em gái Lương vẫn chưa phải là cô gái mười tám tuổi gặp qua nhiều biến cố trong nguyên tác, bây giờ em ấy vẫn còn là một tiểu cô nương có tính tự bế, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô bé đối với những thứ bên ngoài có khát vọng.
Tiễn Ý Ý sau khi thương lượng với Lương Quyết Thành, cảm thấy để cho mấy người này buổi chiều qua đó học, thứ nhất là sẽ có một không gian yên tĩnh, thứ hai là có thể để cho em gái Lương tiếp xúc với người khác.
Thử một chút, có khi cô bé sẽ thích cái cảm giác ở cùng với người khác, lại hướng ngoại hơn thì sao.
Lương Quyết Thành đối với việc này không có ý kiến gì.
Anh cũng muốn để cho em gái giống người bình thường hơn một tý.
Tuổi thơ có cha dượng bạo lực, em ấy nhận rất nhiều sợ hãi, nhiều dần lại trở nên trầm mặc ít nói, có chứng tự bế.
Cái đó vốn không phải là thiên tính của em ấy.
Cô bé không phải trời sinh đã tự bế không muốn tiếp xúc với ai, cô bé là bị sợ tới mức đó.
Thân là "Anh trai và chị dâu", Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành quyết định xong liền gọi điện thoại tới hỏi ý kiến của cô bé.
Lương Nguyệt Ninh ở nhà Tiễn Ý Ý đã nửa tháng, trong thời gian này, anh hai và chị Ý Ý sẽ tới chơi với cô, một tuần còn có một người lái xe đưa cô bé tới bệnh viện thăm mẹ.
Áo cơm không cần phải lo, an toàn lại thoải mái, Lương Nguyệt Ninh mười bốn, mười lăm năm qua chưa từng cảm nhận qua cái cảm giác này.
Giống như là đang mơ vậy.
Nhưng thứ này đều là của bạn gái anh hai, đều là chị Ý Ý cho cô bé.
Lương Nguyệt Ninh biết mình chỉ là tạm thời ở đây cho nên không dám di động đồ đạc trong nhà, dì giúp việc hỏi khẩu vị, cô bé cũng không dám nói thêm cái gì. Tận lực giảm bớt phiền toái cho chị ấy, làm một cô gái nhỏ ngoan ngoãn.
Cô bé vẫn giữ lại thói quen vẽ tranh. Tuổi còn nhỏ cho nên cô bé cũng không có học được nhiều thú vui khác ngoại trừ thứ này.
Lương Nguyệt Ninh muốn bán tranh của mình lấy tiền, như vậy thì sẽ không cảm thấy mình là một phế nhân. Chị Ý Ý chăm sóc cô, về sau khi lớn lên cô cũng có thể làm việc để báo đáp chị ấy.
Trong nhà để không ít tranh. Có cái đã hoàn thành, có cái chưa hoàn thành, đều được treo ở trên giá vẽ của em gái Lương.
Nhận được điện thoại của anh hai và chị Ý Ý, Lương Nguyệt Ninh lại cảm thấy an lòng.
Nhà này là của chị ấy, một mình cô ở đó thấy thế nào cũng có chút kinh hãi. Nếu chị ấy có thể dùng nó làm việc khác cũng có thể giúp cô thả lỏng đôi chút.
Hơn nữa người đến đều là bạn bè tốt của anh hai và chị ấy, cũng xem như là anh chị khác của cô.
Lương Nguyệt Ninh không thích tiếp xúc với người khác, nhưng không có nghĩa là cô bé không biết lễ phép là gì. Cô bé chủ động đưa ra đề nghị xuống bếp nấu cơm cho mọi người, hoan nghênh mấy anh chị tới đây học tập.
Chỉ cần em ấy không bài xích là được rồi.
Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành xác nhận em ấy không phải là đang cố chịu, cũng không phải là không thích mà là thật sự chấp nhận tiếp thu, lúc này mới đi nói với đám người kia, buổi chiều sau khi tan học tới nhà của Tiễn Ý Ý. Cùng ăn cơm tối sau đó học bài luôn.
Nhà của Tại Tiếu cách trường học không xa, Chu Tam lại lớn lên cùng với cậu ấy cho nên ở nhà của cậu ấy qua đêm cũng không sao.
Chỉ có Nhâm Kha với Tô Á Na, nếu như hai người đi tới nhà của Tiễn Ý Ý thì buổi tối sẽ phải về sớm. Nhất là Tô Á Na, cần phải có người đưa về.
Nữ sinh một mình đi đêm không an toàn.
Trước hết đem những vấn đề cơ bản giải quyết hết, thông báo với người trong nhà một tiếng, mỗi ngày tan học sẽ giành ra ba đến bốn tiếng học nhóm.
Tan học, sáu người liền đi tới tiểu khu.
Tiểu khu xác thực rất gần trường, chính là chuẩn bị vì Tiễn Ý Ý. Dù cô không ở đây cũng cảm thấy vui vẻ.
Vì để cho Lương Nguyệt Ninh thoải mái cho nên Tiễn Ý Ý không mở cửa mà bảo Lương Quyết Thành đi ấn chuông.
Cửa rất nhanh liền được mở ra.
Tiểu cô nương rụt rè nấp sau cánh cửa, vừa nhìn thấy anh trai liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Anh, chị, mọi người tới rồi, ngồi đợi một chút, cơm sẽ nấu xong ngay ạ."
Lương Nguyệt Ninh cẩn thận quan sát Tiễn Ý Ý, cười cười hơi xấu hổ.
Về phần mấy anh chị khác, cô bé chỉ mới thấy qua Tại Tiếu với Chu Tam có một, hai lần. Với cô bé mà nói thì họ cũng chỉ như người xa lạ, lúc nở nụ cười vẫn có chút khẩn trương.
"Em gái còn biết nấu cơm sao? Thật lợi hại nha!" Tiễn Ý Ý không keo kiệt lời khen cho cô nhóc, giơ ngón tay cái lên rồi xoa xoa hai cái đuôi ngựa của em ấy.
Cô bé ngoan ngoãn đứng im cho cô xoa, cười đến càng xấu hổ, ánh mắt vui sướng nhìn Tiễn Ý Ý.
Tốt quá rồi, chị Ý Ý còn chủ động sờ sờ cô, chị ấy vẫn còn thích cô.
Quả nhiên là chị thích hai cái đuôi ngựa, thích cách ăn mặc kiểu loli.
Lương Nguyệt Ninh mặc váy viền ren in hoa, tất chân màu trắng, cảm thấy Tiễn Ý Ý rất thích mình ăn mặc như thế này.
Lần tới gặp chị ấy, cô sẽ mặc một cái váy thủy thủ mới được.
Em gái Lương đem tạp dề buộc lại, chạy về phòng bếp.
"Ngồi đi, cứ tự nhiên."
"À đúng rồi, mấy cái công cụ vẽ tranh kia đều là của em ấy, không nên động nhiều."
Tô Á Na thả lỏng, ném túi sách ở phòng khách rồi đi tới đi lui một vòng, kéo cái rèm ra, ngoài cửa sổ sát đất chính là một vườn hoa xanh mướt.
"Ý Ý, nhà cậu to thật đấy."
Tô Á Na thưởng thức xong, lắc đầu thở dài: "Cậu biết không, một căn hộ này của cậu mà mục tiêu phấn đấu ít nhất 10 năm của bao nhiêu người đó."
Giá của mấy căn hộ này rất cao, tùy tiện chọn một căn cũng phải hai, ba trăm vạn, chớ nói tới một căn hộ có vị trí tốt như vậy. Chắc chắn không dưới sáu, bảy trăm vạn đâu.
Mà căn hộ này Tiễn Ý Ý để không không dùng tới, lại dùng để kim ốc tàng kiều*, nuôi dưỡng em gái của bạn trai.
*Nơi ở của người đẹp.
Xuất thân phổ thông như Tô Á Na lần đầu cảm giác được, bạn thân của mình thực sự là một phú nhị đại.
Đều do Tiễn Ý Ý ở trường quá thu liễm, cũng chưa từng ai so đo cái gì, mặc đồng phục học sinh, ăn cơm ở canteen, tan học đều là ngồi sau xe đạp với Lương Quyết Thành. Những thứ đó đều làm cho bọn họ suýt nữa quên mất cô chính là một thiên kim tiểu thư từ trường quý tộc chuyển tới.
"Người có tiền, chị dâu nhỏ sợ là sau này muốn bao dưỡng Lương ca của chúng ta nha."
Chu Tam không châm chước, nghĩ cái gì liền nói cái đó.
Tiễn Ý Ý cởi áo khoác, mở điều hòa, xắn tay áo dọn bàn trà để dùng cho việc học, nghe thấy lời cậu ta nói liền hơi chột dạ.
Không sai, cô là dựa vào tiền mới bao dưỡng được Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành rửa tay xong đi ra, thuận tay vuốt tóc một cái, trên trán đều mang theo vài giọt nước.
"Phi, mày nói vớ vẩn cái gì đấy? Người ta yêu đương với nhau sao có thể nói là bao dưỡng chứ?" Tại Tiếu nhảy đến lắc lắc cổ Chu Tam, "Có biết nói chuyện hay không, nhanh xin lỗi chị dâu mau! Chị dâu xinh đẹp thiện tâm của chúng ta giống với loại người dùng tiền đi bao dưỡng sao!"
Ngại quá, cô chính là loại người đó.
Tiễn Ý Ý chân thành chớp mắt, trong lòng lại ngàn vạn lần nói lời xin lỗi.
Lương Nguyệt Ninh ở nhà lại học được cách nấu cơm đầy bản lãnh.
Mẹ Lương không có ở nhà, Lương Quyết Thành cũng không biết nấu cơm, em gái Lương mới mười bốn tuổi, vậy mà đã nấu cơm được bảy, tám năm rồi.
Hôm nay là lần đầu tiếp đãi các anh chị tới chơi, Lương Nguyệt Ninh xuất ra hết tay nghề của mình, làm một bàn lớn đồ ăn, còn hơi thấp thỏm.
"Em làm đều là những món đơn giản, anh chị đừng chê nhé."
"Không chê, không chê!"
"Làm sao có thể chê! Em gái, sao không nói sớm là em nấu được nhiều món như thế này chứ!"
"Ai ui, em gái nhỏ, em chưa có bạn trai đúng không, chi bằng quen anh đi!"
Chu Tam vừa nói ra một câu, Lương Quyết Thành ở cách một vị trí với cậu ta liền gõ cho một cái vào đầu.
"Đừng đùa giỡn em ấy, tuổi vẫn còn nhỏ."
"Được được được, không đùa."
Chu Tam ôm đầu thở dài: "Lương ca, tôi nói thật nhé, tôi mà có em gái nấu ăn ghê gớm như vậy thì đầu lưỡi cũng sẽ bị nuốt mất."
Đây là thật.
Tiễn Ý Ý ăn không ngẩng đầu, chiếc đũa nhanh nhẹn gắp món ăn.
Mấy người trên bàn cơm đều giống cô, cũng chỉ có Lương Quyết Thành đã ăn quen cho nên chuyên tâm ngồi gắp đồ ăn cho Tiễn Ý Ý.
Lương Nguyệt Ninh còn có bản lĩnh lợi hại như vậy, Tiễn Ý Ý hơi hối hận, vì cái gì không trực tiếp đem em ấy nuôi ở trong nhà mình. Nếu nuôi ở trong nhà mình, ban ngày mời gia sư đến dạy học cho em ấy, xế chiều tan học còn có thể ăn cơm em ấy nấu.
Ăn được bữa cơm do em gái Lương nấu, liền có cảm giác hạnh phúc cả một ngày.
"Anh chị không chê thật tốt quá."
Lương Nguyệt Ninh ăn được vài miếng, nhìn mấy anh chị này ăn liên tục không hề chê bai, hơn nữa còn cổ động cho mình khiến cô bé lộ ra ý cười.
Tốt quá, cô vẫn chưa phải người vô dụng.
Em gái Lương thực sự rất hạnh phúc.
Gần hai mươi đĩa thức ăn đều trống không.
Một đám học sinh cấp ba tê liệt trên ghế ngồi, đầu đều tựa trên chỗ dựa lưng, tay ôm bụng, đang không ngừng cảm thán nhân sinh.
Em gái Lương đem bát đũa thu dọn, sau đó còn chủ động bưng mấy cốc nước chanh mật ong tới.
"Không động đậy được nữa rồi!"
Tại Tiếu sờ sờ bụng: "Em gái, bữa ăn hôm nay anh trai ăn phải no đến ba ngày sau. Em xem cái bụng này đi, giống mang thai năm tháng hay không?"
Lương Nguyệt Ninh không biết sức ăn bình thường của một nam sinh trung học có bao lớn, nhưng nhìn bộ dáng kia của Tại Tiếu, hẳn là thật sự ăn quá no.
Cô bé cong mắt cười.
Thật tốt, như thể được người khác công nhận vậy.
Trước đây chưa từng nấu cơm cho ai ngoài anh hai và mẹ, lần này Lương Nguyệt Ninh cảm thấy thực thỏa mãn.
Cô bé ngoan ngoãn ôm giá vẽ của mình về phòng vẽ tranh, để phòng khách cho các anh chị học.
Một đám ăn no nằm la liệt ra đất.
"Tôi nói, chúng ta hôm nay sợ là không học nổi ấy chứ."
"Tớ cũng thấy thế." Tô Á Na vỗ vỗ cái bụng nhỏ, vô cùng ưu thương, "Sao tay nghề em ấy lại tốt như vậy chứ, tớ còn đang giảm béo mà."
Tiễn Ý Ý cũng không muốn động.
Đầu lưỡi vẫn còn lưu luyến mĩ vị ban nãy.
Trù nghệ của em gái Lương quá tốt, làm cho Tiễn Ý Ý cảm thấy chỉ cần được ăn cơm em ấy nấu thì bảo cô làm gì cũng được.
Trong nguyên tác không có nói tới em gái Lương tinh thông cái gì, chỉ biết rằng cô bé là một nhân vật pháo hôi không đáng để nhắc tới.
Nói như vậy, nhân vật không được để mắt tới trong nguyên tác, hay như người qua đường giáp, ất cũng đều có thể tinh thông mấy thứ này.
Đám người như mấy phế nhân nằm nửa tiếng ở đó, tất cả đều y nguyên không muốn động.
Thẳng đến lúc trời đã tối, đám người này dựa vào chút tự chủ ít ỏi còn lại vây quanh bàn trà, lật sách vở ra.
Có sáu người, chia làm hai nhóm.
Lương Quyết Thành dạy Tiễn Ý Ý, Nhâm Kha một mình kéo ba người.
Dựa theo tiến độ học tập, Tiễn Ý Ý là nhanh nhất. Chu Tam và Tại Tiếu cơ hồ là xem cái gì cũng không hiểu, cuối cùng biến thành Nhâm Kha chỉ rõ mấy vấn đề cơ bản cho Tô Á Na, Tô Á Na lại giúp Tại Tiếu và Chu Tam nói lại vấn đề đó một cách cơ bản nhất. Lúc giảng lại cũng củng cố kiến thức của chính mình.
Sau khi thu xong Tiễn Ý Ý có buông thả mấy ngày, lần này học lại Lương Quyết Thành rõ ràng tăng độ khó lên cho cô.
Một quyển đề thật dày, cũng không biết anh soạn từ lúc nào.
Tiễn Ý Ý vùi đầu làm đề.
"Cái công thức này không đúng rồi, từ đầu tới đuôi đều không đúng."
"Tại Tiếu! Cậu đừng có cười, sao cậu có thể viết công thức vật lý cho đề toán vậy?"
Tô Á Na kiên trì mười phút, bị hai tân thủ không có một tý căn cơ này làm cho tức phát khóc, phồng miệng thở.
"Kha Kha, cậu tới đi, tớ đi tự học cái khác."
Cô ấy cũng mới chỉ là người mới học, vốn tưởng giảng cho hai cái người này rất dễ, dạy mười phút mới phát hiện có dạy hay không cũng như thế! Công thức trong đầu cô ấy đều muốn loạn cả lên rồi.
Nhâm Kha đẩy đẩy mắt kính, tiếp nhận nhiệm vụ của Tô Á Na, đồng thời đem bài tập giao đến cho cô ấy.
"Cậu làm cái này trước đi."
Nhâm Kha học rất tốt, thi trong top 50 đều không thành vấn đề gì.
Cậu ta dạy cũng không tệ, ở trong lớp có không ít người đến hỏi bài.
Nhâm Kha rất nghiêm túc, Tại Tiếu với Chu Tam cũng bị sự nghiêm túc đó làm cho ngồi thẳng lại.
"Kha Kha, cậu nói xem cái cơ bụng kia của cậu luyện như thế nào vậy?"
"Chờ chút, Kha Kha, cậu có phải là một cao thủ ẩn giấu hay không?"
Mấy nam sinh thường sẽ không điệp lại tên của người khác. Nhưng Nhâm Kha nhân duyên tốt; lại không có tính xấu gì, nhìn qua so với bọn họ còn giống như một nữ sinh cho nên mấy nam sinh đó đều hỗn loạn kêu "Kha Kha".
Kha Kha lật quyển vở trống rỗng đến thê thảm của bọn họ ra, thuận miệng nói: "Anh tớ là quân nhân, lúc trước có mang tớ huấn luyện qua."
"Vậy tại sao dáng người cậu lại tốt như vậy, khai giảng mới được có một tháng thôi mà!"
Chu Tam cực tò mò, đều dán sát lên người Nhâm Kha.
Nhâm Kha không hề khách khí đem người đẩy ra xa, trên người đều toát lên hai chữ mọt sách, khuôn mặt lại có một tia bất đắc dĩ.
"Uống sữa."
Chu Tam cúi đầu.
"Mày làm gì đấy?" Tại Tiếu duỗi cổ sang nhìn di động của Chu Tam.
"Tao đang mua sữa, về sau mỗi ngày uống hết một thùng luôn!"
"Mày có thấp đâu, 1m74 lận mà?"
Tại Tiếu chỉ chỉ Nhâm Kha: "Kha Kha hình như còn chưa được mét bảy đâu? He he he, Tiểu Kha Kha hơi thấp nha."
Nhâm Kha vỗ vỗ vở bài tập, "Có muốn học nữa không?"
Tại Tiếu với Chu Tam lè lưỡi, không dám chọc giận "thầy giáo", nhanh chóng ngậm miệng lại.
Lương Quyết Thành lại là người rảnh rỗi nhất.
Anh chống cằm nhìn Tiễn Ý Ý đến ngẩn người.
Cô đang cúi đầu nghiêm túc làm đề. Có vẻ như đang gặp vấn đề khó giải cho nên lông mày đều cau lại một chỗ, mi tâm biến thành hình chữ xuyên. Cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, bút trong tay lại xoay tới xoay lui, trên vở cũng không có một chữ.
"Khó quá..."
Cuối cùng vẫn là nhận thua, cô thở ra một hơi, ghé mắt nhìn Lương Quyết Thành, không tự chủ được mà làm nũng, "Cậu giúp tớ với."
Lương Quyết Thành cũng chỉ chờ có câu này.
Tay anh vòng qua bả vai Tiễn Ý Ý, cầm lấy bút của cô.
Cái tư thế này liền đem cô đều ôm trọn trong ngực.
Nhưng hai đương sự cũng không để ý, đầu kề bên đầu, một người nói một người nghe.
Đối diện bàn trà là nhóm bốn người đang học tập lộn xộn, bốn cái đầu đều dừng lại ở phía trước, đồng loạt nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành một tay chống bàn trà, một tay ôm Tiễn Ý Ý vào trong ngực, ngòi bút liên tục chuyển động, ở trên giấy nháp viết xuống lời giải hoàn hảo.
Cằm anh cơ hồ là tựa lên vai cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, cũng không còn là khoảng cách an toàn giữa hai người bình thường nữa.
"...A, thì ra là vậy, lúc nãy tớ nghĩ sai hướng rồi."
Thanh âm Tiễn Ý Ý mềm mềm.
"Ừ, thử lại một lần."
Nam sinh luôn có ánh mắt lạnh nhạt giờ đây lại toát ra mấy phần ôn nhu.
"Ừm, để tớ thử lại."
Tiễn Ý Ý vùi đầu giải lại một lần nữa.
Lương Quyết Thành vẫn bảo trì cái tư thế này không động.
Anh đột nhiên ngẩng đầu.
Bốn cái đầu đối diện đồng thời quay trái quay phải.
"Gào gào gào!"
Chu Tam quay quá nhanh, ôm cổ phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết.
Ba người kia giả vờ học tập nghiêm túc, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nửa ngày sau, Lương Quyết Thành mới dời tầm mắt đi.
Nhóm bốn người xem trộm thở phào một tiếng.
Sau đó lại hai mặt nhìn nhau.
Hình như bọn họ...có chút thừa thãi?
Giống như ngôn luận gọi bằng một cái tên khoa học, đó là "bóng đèn".
Bọn họ đi nhầm nơi rồi sao? Hiện tại chạy còn kịp không?
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Lương: Một lũ đều chướng mắt.
Anh đang nghĩ...
Tiễn Ý Ý: Không, cậu không nghĩ!