Vách Đoạn Trườngtuyệt đối không nhỏ, Du Tử Khâm phải mất rất nhiều thời gian mới có thểtìm được nơi ở của bộ tộc Thần Nhãn, nhưng rất tiếc, hiện giờ đã khôngcó ai ở đó.
Không thể không khen người của bộ tộc này vềkhoản xây nhà, dù là ngôi nhà nằm trên vách núi ở Đào Hoa sơn hay ngôinhà ở sâu trong hang động này, cái nào cũng thuộc dạng khó tìm nhưng đầy đủ tiện nghi.
Tại nơi đó, Du Tử Khâm đã tìm được thứ mìnhcần, ngoài những vật dụng không đáng lưu ý, thì có một quyển bút kí vàbản đồ của vách Đoạn Trường.
Theo quyển bút kí, các đời củabộ tộc Thần Nhãn đều có nhân số rất ít, luôn trụ tại gần hồ Nhật Nguyệtđể có thể canh giữ hồ, tuy nhiên, thời gian trôi qua, thế giới bên ngoài cũng thay đổi, con người càng có nhiều bản sự, khiến cho bộ tộc ThầnNhãn quanh năm suốt tháng luôn ở trong thâm sơn cùng cốc không còn cóthể đối phó được nữa.
Vì thế, hậu nhân đời thứ 30 của bộ tộc quyết định, thay đổi nơi ở, sống hòa nhập với người bên ngoài, mộtmặt, học tập những bản sự của họ, một mặt, che giấu tông tích.
Đọc đến đây, Du Tử Khâm đã hiểu vì sao mình lại xuất hiện tại Đào Hoa sơn.Tuy nói là sống hòa nhập với người khác, nhưng người của bộ tộc quanhnăm sống ẩn cư, không giao thiệp với đời đã quen, nên mới xây dựng mộtnơi như ngơi nhà ở Đào Hoa sơn, không quá gần người, nhưng cũng là mộtnơi cách xa thế tục.
Sau đó, nhờ tấm bản đồ, Du Tử Khâm đãtìm được đường rời khỏi vách Đoạn Trường, dù sao, người của bộ tộc cũngkhông phải thần tiên, có khả năng bay lượn, đương nhiên phải có một conđường bộ khác để ra ngoài chứ. Cho đến khi tìm được đến kinh thành, thìđã là 2 năm sau.
Trong căn phòng sang trọng nhưng cũng đầy ấm cúng, khắp phòng treo đầy những tấm màn bằng gấm Vân La, Du Tử Khâm nằm trong lòng Sờ Hiên, kể từng chuyện, từng chuyện mà nàng đã trải qua,giọng nói của nàng ngọt ngào, thanh thúy,mang theo một chút ủy khuất,tựa như con mèo nhỏ đang mong đợi chủ nhân vuốt ve, an ủi.
Sở Hiên yên lặng ôm nàng, đôi tay cứ vuốt qua ngũ quan của nàng, nghe nàng ở trong lòng hắn nỉ non, cảm thụ hơi ấm của nàng, ngửi mùi hương củanàng, tận hưởng cảm giác có nàng ở bên cạnh, cuối cùng, nàng đã trở vềbên cạnh hắn.
Khi nghe nàng kể xong, hắn mới hỏi:” Vậy là nàng đã đến kinh thành được một thời gian rồi?”
Du Tử Khâm ở trong lòng hắn “uh” một tiếng, sau đó, nàng lại nghe giọnghắn trầm xuống hẳn:” Vì cái gì, không tới tìm ta?” – Vì cái gì không tới tìm hắn, tìm hắn không hề khó, thử hỏi, trong kinh thành này, danhtiếng của Xích Lung vương Sở Hiên có ai mà không biết, vì vậy, nàngkhông thể không biết hắn ở đâu, nhưng qua một thời gian như vậy, nànglại không hề đi tìm hắn, lí do là gì.
Nàng không tìm hắn,chẳng lẽ nàng không muốn gặp hắn, trong kinh thành, đâu đâu cũng có đầynhững lời đồn vể sự độc ác của hắn, sự tàn bạo của hắn. Nàng nhất địnhlà đã nghe thấy, đó là lí do nàng không muốn gặp hắn sao, nàng sợ hắn,chán ghét hắn vì hắn độc ác. Nếu không phải tại lễ hội hắn nhìn thấynàng, không biết chừng nàng đã không trở về.
Nghĩ đến đây,cả người Sở Hiên tỏa ra một cỗ lệ khí, khóe mắt bắt đầu đỏ lên, đôi tayđang ôm nàng cũng từ từ tăng lực đạo mạnh đến nỗi như muốn bóp chếtnàng, khảm nàng vào trong lòng, không cho nàng có thể rời xa hắn.
Không khí xung quanh thay đổi cùng với lực đạo của người nào đó càng lúc càng mạnh khiến cho Du Tử Khâm cảm thấy khó thở, nhận thấy người kia đangkhác thường, Du Tử Khâm liề́n lên tiếng giải thích:” Không đến khôngphải vì sợ sao, cửa lớn vương phủ, có thể để người khác tùy tiện đi vàosao. Không chừng ta còn bị xếp vào thành phần khả nghi, giết ngay khôngcần hỏi.”
Quả nhiên khi nói xong, lực đạo ở eo đã giảm bớt. 10 năm rồi, hắn vẫn như vậy, vẫn là đứa bé to xác đầy cảm giác bất an,muốn được an ủi, muốn được dỗ dành.
Sở Hiên thấy nàng nói cũng có lí, sau đó lại hỏi:” Những lời đồn về ta trong thành…nàng…” nói đến đây, hắn lại im bặt.
Du Tử Khâm đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì, nàng rướn người, giang taykhoác lên cổ hắn, mắt nhìn thẳng vào sự tăm tối trong ánh mắt hắn, nhẹnhàng nói:” Ta không quan tâm nhiều lắm, trong mắt người khác, tiểu Hiên là hiền vương cũng được, bạo vương cũng được, nhưng trong mắt ta, SởHiên mãi vẫn là người yêu ta nhất, quan tâm ta nhất.... là đồng dưỡngphu của ta.” Nói xong, tại bạc môi đang mím lại của hắn hôn một cái.
Tựa hồ không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, ánh mắt của Sở Hiên từ âm u chuyểnthành tựa tiếu phi tiếu:” Ta là…đồng dưỡng phu của nàng?”
DuTử Khâm hất mặt lên, ra vẻ kiêu ngạo nói:” Còn không phải sao? Chàngđừng quên, là ai nuôi nấng chàng, tuy không ngờ lại nuôi ra kết quảngoài ý muốn” Sau đó Du Tử Khâm cos Conan, làm dáng nói:” Nhưng mà, Sựthật vẫn chỉ có một mà thôi.”
Hành động của nàng khiến hắnbật cười thành tiếng, đến cả lồng ngực cũng chấn động, nàng vẫn như vậy, tính nết như trẻ con, dù cho năm tháng có trôi qua, nàng vẫn là bộ dáng mãi không trưởng thành, hơn nữa, bây giờ diện mạo lung linh của nàngnhư vậy, nhìn còn nhỏ hơn hắn nhiều.
Sở Hiên cười cười, nheođôi mắt hoa đào lại nói:” Nếu ta dã là đồng dưỡng phu của nàng, thì cũng phải có quyền lợi của đồng dưỡng phu chứ.”
Du Tử Khâm ngơ ngác nhìn hắn:” Quyền lợi gì?”
Sau đó, nàng chỉ thấy hắn dùng tốc dộ nhanh như chớp, đè nàng xuống giường, đôi môi hắn bắt được môi nàng, bắt đầu hôn, liếm mút, cắn, hấp lấy,quyện lấy môi nàng, đôi tay thì từ từ mò vào vạt áo của nàng.
Có lẽ do nụ hôn của hắn quá mê hồn, quá điêu luyện, khiến nàng mơ màng,cũng có thể do thời gian dài không được nghỉ ngơi, đầu óc Du Tử Khâm dần dần mờ mịt, sau đó, chìm vào bóng đêm.
Sở Hiên đang hưng trí bừng bừng thì lại cảm nhận được, thiên hạ dưới thân mềm nhũn, sau đó,từng đợt hít thở đều đều vang lên. Nhìn gương mặt đang say ngủ của nàng, lại nhìn cự vật vẫn đang đứng thẳng của hắn, Sở Hiên nghiến răng kenkét, Du Tử Khâm, lần sau, ta bắt nàng phải trả đủ.
Sau đó,hắn lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thả mản giường xuống, cùng nàng chìm vàogiấc ngủ. Đã lâu lắm rồi, hắn mới lại có thể ôm nàng ngủ như thế này.
Hoa Sơn Trà: sẽ có thịt, nhất định có thịt, thỉnh mọi người chờ, đừng nóng.