Giờ phút này, tất cả lo lắng trong đầu Học Giỏi đều bị một suy nghĩ lấp đầy:
Cậu rất muốn hôn Lưu Manh.
Dường như cậu rất cảm động, cảm động đến mức một người luôn bình tĩnh và lạnh lùng bộc lộ nét vụng về trái ngược ngày thường.
Học Giỏi đứng dậy, cậu nhoài người qua bàn để gần Lưu Manh hơn một chút nữa, ly rượu bị đụng đổ, dao nĩa va vào nhau kêu vang, còn va vào đầu gối.
Cậu đỏ mặt hiến dâng bản thân nhưng Lưu Manh lại né tránh đầy quyết đoán, "Nói rõ ràng nào."
Tuy trong lòng có rất nhiều điều nhưng Học Giỏi không biết mình nên nói gì, thế là mặt mũi lại đỏ bừng. Lưu Manh vươn tay vịn gáy và chạm nhẹ lên môi cậu, sau đó nở nụ cười tỏ vẻ hết cách với cậu rồi, "Ngốc ghê... Nhưng cũng rất đáng yêu."
Gã nắm lấy tay Học Giỏi để cậu đi vòng qua bàn và ngồi lên chân mình. Sau đó mới mở miệng, "Nếu em không biết nói thế nào thì hãy dùng hành động để nói với tôi là được."
Lần này không chỉ mặt mà ngay cả cổ và lỗ tai của Học Giỏi cũng đỏ bừng.
Cậu nói: Được.
Ban đầu Lưu Manh định nói, "Nếu em không biết nói thế nào thì hãy dùng hành động để nói với tôi, nếu em hôn một cái nữa thì xem như em đồng ý lời cầu hôn của tôi đấy nhé", nhưng gã chưa kịp nói gì mà.
Rõ ràng Học Giỏi nghĩ sai, hơn nữa còn rất bằng lòng.
Yết hầu Lưu Manh lăn lên lộn xuống, gã cũng cảm thấy rất được, được vô cùng.
*
HOÀN CHÍNH VĂN.