Câu trả lời của Tống An Hạo phút chốc khiến cho Diệp Tâm Di ngẩn người. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người trước mặt, cô tự dưng lại bật cười.
"Nhóc con, em lại muốn lấy chị ra làm trò cười sao?"
"Chị không tin?"
"Tất nhiên là không."
Tống An Hạo mỉm cười, trong ánh mắt toàn là sự dịu dàng dành cho cô.
"Tùy chị!"
Tiếng cười điện thoại của cô reo lên, Tâm Di với tay lấy điện thoại nhìn dãy số gọi đến thì liền mỉm cười. Vội vàng nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Thẩm Thiên Nam.
"Di Di! Em đang làm gì vậy?"
"Em không làm gì cả. Có chuyện gì sao?"
Tâm Di im lặng nghe người ở đầu dây bên kia nói. Chẳng biết Thẩm Thiên Nam nói gì, chỉ thấy biểu cảm trên gương mặt cô bỗng dưng trở nên buồn buồn.
"Được rồi! Không sao, anh cứ lo công việc của mình đi."
Tắt máy, Tâm Di nằm xuống, đôi mắt thất vọng nhìn lên trần nhà.
"Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy cô như thế, anh không nhịn được mà hỏi. Tâm Di quay sang nhìn anh, ánh mắt hiện rõ nét buồn. Thở dài một hơi, cô nói.
"Tối nay Thiên Nam nói sẽ đưa chị đi xem phim. Vậy mà anh ấy lại có chuyến công tác đột xuất."
"Vậy thôi à?"
"Ừm! Vé cũng đã mua rồi... Hâyzzz! Biết làm sao đây?"
"Tôi đi với chị!"
Hai mắt Tâm Di bỗng nhiên sáng lên. Đúng nhỉ! Cô vậy mà lại quên mất, bên cạnh mình còn có một tuyệt sắc mỹ nam. Đi cùng với cậu nhóc này, cũng không phải là không thể nha.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, khoé môi anh cong lên một nụ cười.
"Sao vậy? Được đi với tôi vui vẻ vậy sao?"
"Xùy! Đừng có mà tự luyến."
"Hừm... Được rồi! Chị nghỉ ngơi đi."
Nói xong anh liền đi ra ngoài. Tâm Di nhìn cánh cửa khép lại.
Sáu giờ tối...
An Hạo và Tâm Di đang lang thang trên đường. Nhìn thấy dòng người tấp nập qua lại, cô bỗng dưng thấy trống trải lạ lùng. Ngày trước, khi cô và Thẩm Thiên Nam mới yêu nhau, hai người vẫn thường hay cùng nhau đi dạo phố.
Cô thích cảm giác nắm tay anh, cùng anh la cà hết quán này đến quán khác. Khi ấy anh nói, đợi sau này khi công việc ổn định, anh sẽ đưa cô đi ăn những thức ăn ngon nhất, ở những nhà hàng sang trọng nhất. Sẽ dành cho cô tất cả những thứ tốt đẹp nhất. Lúc đó cô đã mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc.
Nhưng người ta nói đúng, thời gian có thể thay đổi tất cả mọi thứ kể cả lòng người. Thẩm Thiên Nam được lên chức trưởng phòng, cũng từ lúc đó, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa hơn.
Anh bị cuốn vào công việc, quay cuồng với những buổi hẹn với khách hàng. Dần dần, thời gian dành cho cô mỗi ngày một ít đi. Những cuộc hẹn hò không còn nữa, những lần dạo phố cũng mất đi. Thậm chí, kể cả những tin nhắn chuyện trò, những cuộc gọi đường dài đều mất đi.
Lang thang với những suy nghĩ trong lòng, Tâm Di vô tình lại tông trúng người ta. An Hạo vội kéo cô lại, cẩn thận quan sát một lượt khắp người cô.
"Chị có sao không?"
"Không... Không sao! Hình như chị tông trúng người ta rồi."
Quay sang người đối diện, Tâm Di vội cúi đầu xin lỗi.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
"Hân Hân! Em có sao không?"
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Tâm Di ngẩn người. Gương mặt xinh đẹp ngước lên nhìn người trước mặt, đôi mắt ngạc nhiên đến nỗi không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
"Thiên Nam!!!"
Nghe có người gọi tên mình, Thẩm Thiên Nam quay lại nhìn. Ánh mắt hai người nhìn nhau, cảnh vật xung quanh bỗng chốc như ngưng động. Một người là ngạc nhiên, người kia lại là trốn tránh.
"Thiên Nam... Anh và cô ấy..."
Cô gái bên cạnh anh lên tiếng hỏi. Lúc này, Tâm Di mới để ý, cô ta hình như là đang mang thai.
"Không quen! Xin lỗi, bạn gái tôi nhận nhầm người."
Tống An Hạo lên tiếng trả lời. Bàn tay to lớn nắm lấy tay cô kéo đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai người kia. Tâm Di bị anh kéo đi thì liền muốn quay đầu nhìn lại. Chỉ là lúc đó, anh đã kéo cô ôm vào lòng mình, ngăn không cho cô nhìn lại phía sau.
"Đừng nhìn nữa."
"Tại sao... Tại sao lại như vậy?"
"Bỏ đi! Anh ta không xứng với chị."
"An Hạo... Tại sao vậy? Tại sao anh ấy lại đối xử với chị như vậy?"
"Là anh ta không tốt, không phải lỗi của chị."
Ôm chặt cô vào lòng mình, anh lạnh lẽo hướng tầm mắt nhìn về phía Thẩm Thiên Nam. Làm cô gái của anh đau lòng, chuyện này anh nhất định không bỏ qua.
"An Hạo..."
"Hửm!!!"
"Chúng ta... Chúng ta đi uống vài ly đi được không?"
"Không được! Chị quên là mình đang bị đèn đỏ sao hả?"
"Nhưng mà..."
"Đi thôi! Chẳng phải đã nói là sẽ đi xem phim sao!"
Không đợi cô trả lời, anh đã kéo cô đi. Tâm Di thở dài, đôi mắt đượm buồn nhìn theo từng bước chân của mình. Cô đau lòng quá...
Trong rạp chiếu phim...
Hai người ngồi bên cạnh nhau. Diệp Tâm Di chăm chú xem bộ phim đang được chiếu trên màn ảnh lớn. Bất giác, cô lại rơi nước mắt. Anh ngồi bên cạnh cô, đôi mắt dịu dàng nhìn giọt nước lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô mà cảm thấy đau lòng. Cánh tay to lớn vòng qua vai cô, kéo cô dựa vào vai mình.
"Muốn khóc thì khóc đi. Đừng cố gượng."
"An Hạo... tim của chị... đau quá."
"Ngoan! Khóc đi, khóc xong rồi thì đừng nhớ đến anh ta nữa."
Cứ như thế, cô dựa vào vai anh mà khóc. Nước mắt cô thấm ướt cả vai áo anh.
"An Hạo! Có phải là chị không tốt nên anh ấy mới yêu người khác không?"
"Không phải đâu! Là anh ta không biết trân trọng chị. Đừng tự trách mình nữa, anh ta không yêu chị thì về đây em yêu chị..."