Trong một căn nhà nhỏ đơn sơ giữa lòng thành phố Đông Hà...
Cô gái trẻ đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt xinh đẹp nhìn theo bóng lưng cao cao của cậu thanh niên trong phòng bếp. Nhìn dáng người cao ráo ấy, cô khẽ thở dài. Thời gian đúng là trôi qua nhanh đến không tưởng. Mới hôm nào vừa mới gặp cậu ấy, chớp mắt một cái đã mấy năm trôi qua.
Diệp Tâm Di hồi tưởng về quá khứ. Cái ngày giông bão, mưa tầm tã không dứt. Dưới trạm xe buýt vắng bóng người, cô nhìn thấy một cậu bé im lặng ngồi trên dãy ghế chờ...
Cậu bé có đôi mắt to tròn nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ. Ngũ quan hài hòa, làn da trắng mịn màng, gương mặt thanh tú, cả người toát lên vẻ sang trọng của con cháu nhà thượng lưu. Diệp Tâm Di nhíu mày nhìn cậu bé, cô đắn đo một lúc rồi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Cậu bé, sao em lại ở đây? Ba mẹ em đâu?"
Cậu bé đưa đôi mắt lạnh lẽo của mình nhìn cô.
"Tôi đi lạc."
Tâm Di tròn mắt nhìn cậu bé. Mới có tý xíu tuổi mà đã lạnh lùng đến mức này rồi. Cái gương mặt cũng... À ừm... hảo soái lắm chứ.
"Nhà em ở đâu, chị đưa em về."
"Tôi không có nhà."
"Kì vậy?"
"Kì lạ gì chứ. Chị hỏi nhiều quá rồi đó."
Tâm Di há hốc miệng không phản bác được. Cái thằng nhóc con này, sao lại...
"Hừm... Chị đây mặc kệ em."
Chuyến xe buýt mà cô đang đợi cuối cùng cũng tới. Tâm Di định bước lên xe, nhưng lúc quay lại nhìn, cô lại không nhẫn tâm để mặc cậu bé ở đây một mình. Thở dài một hơi, cô cười cười nói với bác tài xế tốt bụng.
"Bác đợi cháu một lát."
Đi tới trước mặt cậu bé, cô đưa bàn tay ra.
"Nếu... em không có nhà thì đi với chị."
"Đi đâu?"
"Về nhà chị. Chị nuôi em."
Cậu bé chần chừ một chút rồi đưa tay cho cô.
"Tạm thời tôi sẽ chịu thiệt đến ở với chị. Đợi sau này tôi lớn, tôi sẽ nuôi chị."
"Ha...Ha..."
Tâm Di dở khóc dở cười nắm tay cậu bé đi lên xe. Bắt đầu từ đó, hai người cùng sống chung một căn nhà. Vậy mà thấm thoát đã sáu năm trôi qua. Cậu bé mười hai tuổi ngày nào giờ đã trưởng thành với nét đẹp trai ngời ngời khiến vạn người u mê.
Diệp Tâm Di là cô cả nhà họ Lục. Là cô con gái không được thừa nhận của Lục Đình Phong. Mẹ cô xuất thân là người hầu của Lục gia nên sự xuất hiện của cô trên thế giới này là một sự nhục nhã đối với một gia tộc lớn như nhà họ Lục.
Từ lúc còn nhỏ, cô đã phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị ghẻ lạnh. Đến cả cô cũng chẳng có được mấy ngày sung sướng. Khi cô lên mười lắm tuổi, mẹ cô bệnh nặng rồi qua đời. Diệp Tâm Di xin phép Lục Đình Phong ra ngoài tự lập. Dĩ nhiên ông ta lập tức đồng ý với một điều kiện. Cô không được để cho ai biết, cô có quan hệ với Lục gia. Cũng vì lẽ đó, cô đổi luôn sang họ của mẹ mình. Từ Lục Tâm Di sang thành Diệp Tâm Di.
"Ăn đi."
Đặt dĩa cơm thập cẩm xuống bàn, Tống An Hạo nhìn cô một cái rồi ngồi xuống phía đối diện. Cậu thanh niên này nhỏ hơn cô tận bốn tuổi,. nhưng nếu so về kích thước cơ thể thì đúng là hơn cô một trời một vực. Khi cô đứng cùng cậu, cô chỉ đứng ngang với lồng ngực của cậu mà thôi.
Đưa muỗng cơm vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống. Tâm Di hỏi người trước mặt.
"Nhóc sắp thi tốt nghiệp rồi nhỉ?"
Tống An Hạo thở dài, đặt muỗng cơm xuống rồi lạnh lẽo trả lời cô.
"Tôi lớn rồi, chị đừng gọi tôi là nhóc nữa."
"Xin lỗi! Chị gọi quen rồi."
Nói xong thì cô nhoẻn miệng cười. Nụ cười rạng rỡ với chiếc răng khểnh nhỏ xíu thật đáng yêu. Tống An Hạo đưa một ngón trỏ chạm vào trán cô rồi đẩy nhẹ một cái. Anh ghét nhất chính là cái bộ dạng này của cô. Cái bộ dạng khiến người ta đánh không nỡ mà ghét bỏ cũng không đành. Chỉ làm cho người ta càng nhìn càng thấy yêu thích.
"Đợi một thời gian nữa, chị nghỉ việc ở bar đi."
Câu nói của anh khiến cô không hài lòng. Chăm chú nhìn người trước mặt, cô nghiêm túc nói.
"Chị nghỉ làm? Vậy thì hai chúng ta cạp đất ăn à?"
"Không tệ tới mức đó. Có chăng chỉ là đi ngồi lề đường thôi."
"Bớt nói nhảm đi. Chị phải làm, kiếm tiền để nhóc vào đại học nữa chứ."
"Tôi tự lo được."
"Thôi! Không nói chuyện này nữa. Ăn nhanh đi, em còn phải đi học nữa."
Cuộc tranh luận kết thúc. Hai người chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Tống An Hạo ăn xong thì đi ra khỏi nhà. Diệp Tâm Di nhìn theo bóng lưng anh rồi thở dài. Nói sao thì cậu bé năm đó cũng đã lớn, hai người cũng không thể giống như trước nữa. Có lẽ... cô nên rời đi, để cho cậu một mình ở lại đây sẽ tốt hơn.
Tống An Hạo đi ra ngoài, cách xa ngôi nhà nhỏ. Một chiếc xe sang trọng đã đậu sẵn ở đó đợi anh. Nhìn thấy anh bước tới, người thanh niên một thân tây trang chỉnh tề vội cúi đầu chào anh.
"Cậu chủ! Ông chủ bảo tôi đến đón cậu về nhà."
"Về nhà? Tôi không có nhà."
"Cậu chủ! Cậu đừng làm khó tôi."
"Tránh ra."
"Cậu chủ! Nếu cậu không trở về thì ông chủ sẽ bắt cô gái đó."
Tống An Hạo im lặng. Đôi mắt lạnh lẽo hiện lên một tia chết chóc. Giọng nói không chút độ ấm vang lên khiến người không rét mà run.
"Động đến cô ấy? Anh trở về nói với ông ta cứ thử động đến một sợi tóc của cô ấy xem."
"Cậu chủ! Ông chủ..."
"Về nhắn với ông ta. Nếu người của tôi xảy ra chuyện gì... Tôi nhất định sang bằng cả căn nhà của ông ta."
Không đợi người kia trả lời, anh liền bỏ đi không quay đầu nhìn lại.
Sáu năm trước vứt bỏ anh. Sáu năm sau lại muốn tìm anh về. Bọn họ cho rằng anh là kẻ ngốc hay sao mà không nhìn ra được ý đồ của họ chứ. Mục đích lần này bắt anh trở về là vì mối hôn sự với Tô gia. Mối hôn sự mà người mẹ quá cố của anh đã sắp đặt từ trước khi bà qua đời. Nếu như anh trở về kết hôn với Tô Gia Di thì người hưởng lợi há chẳng phải là nhà họ Tống bọn họ hay sao. Anh đây không có ngốc.
Chiếc điện thoại trong túi reo lên. Tống An Hạo nhìn dãy số gọi đến rồi nhẹ nhàng nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
"Tống tổng, hôm nay có cuộc họp cổ đông. Bạch lão gia sẽ tuyên bố cho anh quyền thừa kế toàn bộ tài sản."
"Được! Tôi biết rồi. Cho người đến đón tôi ở địa điểm cũ."
"Vâng!"
Tắt máy, anh đưa tay lên chạm nhẹ vào màn hình điện thoại.
"Diệp Tâm Di! Qua ngày hôm nay, tôi sẽ không để em chịu khổ nữa đâu."