“Sao cơ?” Tần Phi sững người.
Mặc Thiên Vũ bế bổng Tần Phi lên, bước về phía giường, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Anh nhìn chăm chú gương mặt ửng hồng thẹn thùng của cô.
Không biết bắt đầu khi nào, vịt con xấu xí với da ngăm đen năm nào đã thay đổi thành một con thiên nga trắng xinh đẹp.
Nét ngượng ngập khiến má cô ửng hồng, vô cùng đáng yêu.
Mặc Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của cô.
“Làm gì có vợ chồng nào không ngủ cùng nhau?”
Tần Phi căng thẳng cứ túm chặt lấy áo Mặc Thiên Vũ, cũng không biết nên nói gì.
Cô không nên từ chối, cô cũng không có lí do nào từ chối.
Chuyện chăn gối suốt hai năm qua của cô và Mặc Thiên Vũ cứ ẩn hiện trong đầu cô, anh mạnh bạo quan hệ khiến cô vô cùng sợ hãi.
Cơ thể không khỏi run rẩy.
Mặc Thiên Vũ dường như cảm nhận được sự thay đổi của Tần Phi, anh bình tĩnh hôn lên môi cô.
Khi môi chạm môi, Tần Phi lập tức cảm nhận được một luồng điện lan tỏa toàn thân.
Trước đây, Mặc Thiên Vũ không bao giờ hôn cô.
Ngoài Mặc Thiên Vũ ra, Tần Phi cũng không hề có tiếp xúc thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác, đương nhiên cũng chưa từng hôn bao giờ.
Cô có phần bối rối, vẫn là Mặc Thiên Vũ từ từ dẫn dắt cô làm quen dần.
Mặc Thiên Vũ quyến luyến rời khỏi môi Tần Phi, hai mắt chứa chan tình yêu.
Tần Phi e ấp cúi đầu không dám nhìn Mặc Thiên Vũ.
“Xin lỗi, trước đây anh đã quá thô lỗ, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tần Phi vẫn cúi đầu không nói gì.
Mặc Thiên Vũ tắt đèn, nhẹ nhàng nằm lên trên Tần Phi, hôn lên làn môi hút hồn của cô.
Đêm nay anh đã hôn lên khắp cơ thể cô.
Dưới sự dẫn dắt của Mặc Thiên Vũ, cuối cùng Tần Phi cũng đã được tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi là một người phụ nữ.
Đêm hôm đó vô cùng ngọt ngào, hoàn mỹ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Phi tỉnh dậy khi vẫn nằm trong lòng Mặc Thiên Vũ.
Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt cháy bỏng của anh, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Em dậy rồi à?”
Nghĩ tới cảnh lãng mạn đêm qua, Tần Phi lại không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
“Hôm nay, em cùng anh về nhà, về nhà của chúng ta.”
Tần Phi khẽ gật đầu, “Vâng.”
Mặc Thiên Vũ giúp Tần Phi thu dọn đồ đạc, hai người cùng về lại căn biệt thự trước đây của họ.
“Thời gian em không ở đây, anh đã sửa sang lại mọi thứ trong nhà, em thấy có thích không? Nếu không thích chúng ta sẽ đổi lại.”
Mặc Thiên Vũ vừa nói vừa dắt tay Tần Phi vào nhà.
Thím Trương và Anh Hoa đứng ngay ngắn ở một bên, vừa nhìn thấy họ bước vào liền xua tay ra hiệu cho họ.
“Thím Trương và Anh Hoa anh vẫn giữ lại cho em, việc thím Trường cho em uống thuốc tránh thai, tòa án không thụ lí, vì thế anh giữ cô ta lại đây, muốn xử lý sao, tùy em.”
Mặc Thiên Vũ không chú ý tới hành động của thím Trương và Anh Hoa.
Không khí trong phòng có vẻ bất thường.
“Hai người còn không mau ra đón thiếu phu nhân!”
Anh Hoa lập tức chỉ vào sofa.
Mặc Thiên Vũ nhìn về phía sofa, Vu Tử Lan và Mặc Thần đang ngồi uống trà, sắc mặt hai người đều không được vui vẻ.
Tần Phi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên Vũ.
“Đừng sợ, có anh!”
Mặc Thiên Vũ nắm chặt lấy tay Tần Phi bước về phía sofa.
Ánh mắt Vu Tử Lan nhìn chằm chặp lên mười ngón tay đan xen của hai người.
Tần Phi phát hiện ra Vu Tử Lan nhìn bọn họ, lập tức chuẩn bị buông tay nhưng Mặc Thiên Vũ nắm rất chắc, cô muốn buông ra cũng không buông được.
Tần Phi đành lo lắng cúi đầu, mặc cho Mặc Thiên Vũ nắm tay mình.
Vu Tử Lan đặt chén trà xuống bàn.
“Thiên Vũ, vết thương của con còn chưa lành hẳn, sao đã xuất viện rồi?”
“Không bị thương ở chỗ hiểm, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi thay thuốc là được nên con xuất viện. Ba, mẹ, vừa hay hôm nay ba mẹ tới đây, con cũng có chuyện muốn thưa với ba mẹ, con đón Tần Phi về rồi, chúng con thực ra chưa ly hôn.” Mặc Thiên Vũ trả lời thành thật.
“Chưa ly hôn?”
Vu Tử Lan ngồi thẳng dậy.
Bà biết rõ nhất cử nhất động của Mặc Thiên Vũ mấy ngày gần đây, nếu hai người đã ly hôn bà sẽ ngăn cản hải người tái hôn nhưng bây giờ mọi chuyện trở lên phức tạp hơn hẳn, hai người họ chưa ly hôn.
“Đúng vậy, chưa ly hôn, như hiện nay cũng rất tốt.”
Nói xong Mặc Thiên Vũ liền cầm tay Tần Phi lên, hôn nhẹ lên tay cô.
Thấy hành động của hai người, Vu Tử Lai giận sôi máu.
“Thiên Vũ, vậy mẹ cũng không giấu con nữa, con có biết là người đàn bà này đã không thể có thai không? Mẹ đã hỏi bệnh viện rồi, bác sỹ nói rất rõ ràng, cô ta không thể mang thai nữa!”
Vu Tử Lan vừa nói vừa đập bàn.
Tần Phi cúi thấp đầu, chỉ muốn có thể cúi sát đất.
Cô biết không thể có thai ở nhà họ Mặc giống như tội chết, hay là chấm dứt thôi.
Đâu một lần rồi thôi!
Cũng may họ cũng mới chỉ ở bên nhau một đêm.
“Việc này con biết.” Mặc Thiên Vũ bình tĩnh lên tiếng.
Vu Tử Lan lập tức nhìn sang Mặc Thiên Vũ, “Con biết? Con biết còn dẫn cô ta về làm gì? Con nên dẫn cô ta tới thẳng phòng dân chính để làm thủ tục!”
“Con sẽ không làm vậy, việc ngu ngốc đó con đã làm một lần rồi, tuyệt đối không làm lần thứ hai!”
Thái độ của Mặc Thiên Vũ rất kiên định.
“Thiên Vũ, con…”
Ánh mắt Vu Tử Lan chuyển sang nhìn Tần Phi.
“Cô đã cho Thiên Vũ uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Đàn bà nhà họ Tần các người không có ai là tốt đẹp cả! Được, cô nói đi, Tần Phi, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời xa Thiên Vũ nhà chúng tôi!”
Vu Tử Lan nghiến răng, hằn học nhìn Tần Phi.
“Chi cần cô nói ra một con số, nhà họ Mặc chúng tôi sẽ chi cho cô.”
Bà coi như quyết tâm bằng mọi giá để Tần Phi rời xa Mặc Thiên Vũ.
Tần Phi đang định lên tiếng thì Mặc Thiên Vũ nói.
“Cô ấy không cần tiền, cô ấy muốn bao nhiêu tiền con có thể cho cô ấy!”
“Tần Phi, cô được lắm! Tới nước này rồi mà cô vẫn còn mặt dạn mày dày bám theo Thiên Vũ, rốt cuộc cô có còn biết xấu hổ là gì không?”
Vu Tử Lan đành phải tấn công Tần Phi yếu đuối.
“Không phải cô ấy mặt dày bám lấy con, mà là con trai của ba mẹ mặt dày bám lấy cô ấy! Mẹ, nếu như hôm nay con không có ở đây, có phải mẹ lại chuẩn bị đánh cô ấy không?”
Ánh mắt Mặc Thiên Vũ sáng quắc.
Vu Tử Lan sững người, sau đó nhìn Tần Phi.
“Được lắm, là cô mách lẻo phải không! Tần Phi ơi Tần Phi, tôi đã quá xem thường cô rồi!”
Tần Phi chỉ biết cúi đầu không nói lời nào.
“Không phải cô ấy mách con, là con tự biết! Hơn nữa, bản thân bị uất ức mách với chồng mình thì có gì sai? Mẹ, mẹ bị uất ức, không cần biết là thật hay giả, chả phải mẹ cũng chạy tới mách với ba, thậm chí còn tới mách với con đó sao?”
Chỉ mấy câu thôi cũng khiến Vu Tử Lan không nói lên lời.
“Mẹ, Phi Phi đã nói rồi, gia đình hòa thuận là trên hết, cô ấy không muốn so đo những việc trước đây, nhưng từ hôm nay trở đi, bất kì ai cũng không được động tới vợ con, sau này nếu Phi Phi có làm gì không đúng, đều là do người làm chồng là con đã làm sai, mẹ hãy cứ dạy dỗ con, nhưng cô ấy thì… tuyệt đối không được.”
“Con…”
“Ông xã, anh nói gì đi!”
Vu Tử Lan nói không lại Mặc Thiên Vũ đành phải gọi Mặc Thần.
- -- Hết ---