Du Mộc thay đổi sắc mặt nhanh chóng, cô trừng mắt nhìn Doãn Cung. Tia phẫn nộ trong mắt tóe lên như cung tên muốn bắn thẳng vào hắn. Nhìn thấy vậy, mi tâm của Doãn Cung càng nhíu chặt hơn, sát khí dày đặc nhìn Du Mộc.
Ngục Tửu thấy Du Mộc nhìn Doãn Cung bằng ánh mắt như vậy, hắn liền trừng mắt nhìn cô. Cả cái lục địa Châu Á, chỉ có Du Mộc to gan mới dám nhìn Doãn Cung bằng ánh mắt đó khiến Ngục Tửu không khỏi ngạc nhiên, phải nói là do Du Mộc tự tin mạng mình lớn hay do Doãn Cung đã quá nhân nhượng với Du Mộc mà dám để một nữ nhân nhìn hắn với ánh mắt ấy. Còn Thuỵ Nhan đã quen với cảnh này rồi lên anh ta mới thấy bình thường.
Lộ Du Mộc không bớt tức giận, cô chỉ tay vào cái còng xích trên chân mình rồi hắng giọng nói: " Như này là sao? "
Nét mặt của Doãn Cung vẫn không hề thay đổi, sát khí của hắn bắt đầu lan toả làm áp đảo khí thế của Du Mộc. Nhưng điều đó cũng không làm Du Mộc run rẩy hay là sợ hãi. Du Mộc không để Doãn Cung trả lời, cô nghiến răng tiếp tục nói:
" Lục Doãn Cung, trước kia tôi đã nói đường ai nấy đi, anh bắt tôi về đây là có ý gì? "
Doãn Cung thấy Du Mộc gọi cả họ tên của mình, đã vậy cô lại còn nói to và nhấn mạnh ba từ "Lục Doãn Cung", hắn đâu có điếc! Doãn Cung sa sầm mặt, hắn trừng mắt nhìn Du Mộc cảnh cáo. Vài giây sau, hắn mới lên tiếng: " Ý gì! cô sát hại mẹ tôi rồi bỏ trốn. Vậy tôi có thể để cô thong dong bên ngoài sao? "
Nghe hắn nói xong, Lộ Du Mộc không khỏi bất ngờ. Năm đó Lộ Du Mộc cũng chỉ là người bị hại, vì nhận được tin nhắn nặc danh lên cô mới tới địa chỉ đó. Ai ngờ chỉ rút con dao ra khỏi lưng nạn nhân thì cô lại bị trở thành thủ phạm. Đã vậy nạn nhân lại là mẹ của Lục Doãn Cung. Sau đó Du Mộc còn nói với hắn câu: "Tôi giết mẹ anh, anh cũng giết mẹ tôi. Chúng ta coi như hòa, từ nay... đường ai người nấy đi "
Miệng cô đã tự nhận bản thân là thủ phạm, bây giờ bào chữa chắc chắn chẳng có ai tin. Mặc dù vậy nhưng Du Mộc vẫn tự tin trả lời: "Năm đó người giết mẹ anh không phải là tôi, anh có bằng chứng nào mà nói như vậy?" Du Mộc biết Lục Doãn Cung không có bằng chứng, cô không có lý do nào để giết chết mẹ của hắn lên mới mạnh miệng như vậy.
" Cô cần bằng chứng? "
Doãn Cung vẫn không thay đổi biểu cảm lạnh lùng trên mặt, hắn bật hơi rồi trầm giọng nói.
" Đúng! không nhẽ Lục đại đế đây thấy tôi là người cầm dao liền cho rằng tôi giết người. Định vu oan giá họa sao? "
Du Mộc cũng nhất quyết không đầu hàng, cô không phải là hung thủ thì tại sao phải sợ.
Nghe Du Mộc nói như vậy, sắc mặt hắn liền tối đi, mắt hơi khép lại, hắn lạnh lùng ra lệnh: "Đưa cho cô ta". Hắn vừa nói xong thì chẳng biết từ bao giờ trên tay của Ngục Tửu lại xuất hiện vài tờ giấy. Anh ta đi đến trước mặt Du Mộc và đưa cho cô số giấy đó.
" Đây là gì? " Du Mộc vừa nói vừa đưa tay lên nhận lấy.
" Không phải cô cần bằng chứng sao? " Ngục Tửu trừng mắt nhìn Du Mộc. Giọng nói lạnh như băng không khác nào Doãn Cung. Nhưng hắn cô còn không sợ, Ngục Tửu là cái thá gì mà cô phải sợ?
Du Mộc cầm tờ giấy rồi đọc một lượt, đọc xong gương mặt liền biến sắc. Vẻ mặt bực tức lộ rõ, sắc mặt khó coi tới mức chưa từng thấy trước đây trên gương mặt của Du Mộc. Rốt cuộc chữ nào lọt vào mắt Du Mộc mà lại khiến cô có biểu cảm như vậy.
Trên tài liệu mà Du Mộc đang cầm là một loạt bằng chứng về việc lý do tại sao cô lại ra tay giết hại mẹ của Lục Doãn Cung.
Ở tài liệu cho biết Lộ Du Mộc là thành viên của một băng đảng lớn và khét tiếng ngang bằng với bang phái của Lục Doãn Cung. Người đứng đầu là Hoắc gia - Hoắc Cẩn Kình, hắn là người pháp. Có thể nói hắn ta là một thiếu soái. Hoắc Cẩn Kình từ lâu luôn muốn lật đổ Lục Doãn Cung. Anh ta vì muốn đứng lên làm bá chủ thế giới, vượt qua Lục Doãn Cung liền chơi trò bẩn, cho Lộ Du Mộc tiếp cận Lục Doãn Cung tìm ra điểm yếu của hắn, cách hành động và thông tin về băng đảng của hắn rồi báo cáo cho Hoắc Cẩn Kình. Biết được điểm yếu của Lục Doãn Cung là mẹ hắn, Hoắc Cẩn Kình liền yêu cầu Lộ Du Mộc giết chết bà ấy.
Hôm đó Lộ Du Mộc tới nơi chỉ rút dao từ lưng ra và lật người lại lên máu dính đầy tay cô, ai ngờ Lục Doãn Cung cũng đi theo nhưng chậm một bước, chỉ thấy Lộ Du Mộc đã ra tay sát hại mẹ mình.
" Con mẹ nó, đúng là một bằng chứng hoàn hảo! "
Du Mộc sau khi xem tài liệu xong liền chửi thề. Một bằng chứng hoàn hảo mà không để lộ ra một dấu vết đáng nghi nào cả. Nhưng tại sao Lục Doãn Cung lại tra ra như vậy?
Du Mộc chửi thề là vì cô không hề biết Hoắc Cẩn Kình là tên nào? Hắn từ đâu chui ra? Từ khi nào cô lại là người trong băng đảng của một thế lực lớn. Du Mộc đúng thật là làm một việc bí mật trong giới xã hội đen, nhưng từ trước giờ cô chỉ đơn phương độc mã, làm một mình, không thuộc băng đảng nào, không phải thuộc hạ của bất kỳ ai, cũng chẳng hợp tác với ai. Đã vậy người có thế lực lớn nhất mà Du Mộc biết chỉ có Lục Doãn Cung, còn tên Hoắc Cẩn Kình gì gì đó cô lần đầu nghe danh. Vậy mà tên nào lại dám làm cái bằng chứng giả cực kỳ thuyết phục như thế này. Du Mộc mà biết tên đó là ai, chắc chắn cô sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Trong chuyện này, rõ ràng không chỉ mình Du Mộc mà ngay cả Lục Doãn Cung cũng đang bị lừa. Ai đó đang cố ra tay để hãm hại cô và hắn. Rốt cuộc là tên nào lại không sợ chết, dám đụng tới cả Lục Doãn Cung.
~Nhạc Tử~