Tại một ngọn núi lớn, Lâu đài Hohenzollern - Đức.
Trong một căn phòng ngủ rộng lớn, một cô gái tóc vàng kim, dáng người thanh mảnh đang nằm trên chiếc giường phong cách tân cổ điển.
Căn phòng sặc mùi hoa, mùi thơm phức của hoa đều lan toả khắp nơi. Cả căn phòng chỉ có duy nhất một cửa chính rộng lớn và một cửa sổ nhỏ một mét.
Cô gái chính là Lộ Du Mộc.
Tia nắng của ánh mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu thẳng vào gương mặt nhỏ, Du Mộc từ từ hé mắt ra để lộ đôi mắt màu blue long lanh. Du Mộc khẽ nhíu mày, tia nắng xuyên cửa sổ chiếu thẳng vào mắt khiến Du Mộc cảm thấy khoé mi cay cay.
Du Mộc thở nặng nhọc, mắt nhắm mắt mở nhìn lên trần nhà. Cô cảm thấy cả người mỏi mệt, đau nhức. Nhìn những ánh nắng bên ngoài và bầu trời gay gắt thì cô đoán chắc cũng vào khoảng giữa trưa.
Du Mộc còn đang miên man suy nghĩ thì cô chợt nhận ra điều gì nó nên ngồi phắt dậy, người cũng không tạo ra tiếng động.
Du Mộc vẻ mặt còn đang hoang mang thì một giọng nói trầm trầm bên cạnh tai vang lên rõ mồn một:
" Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh rồi à? "
Giọng nói giống như mất kiên nhẫn. Nghe còn đay nghiến khiến Du Mộc nổi da gà.
Lộ Du Mộc quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Ba gương mặt quen thuộc đập vào mắt Du Mộc khiến cô đứng hình vài giây. Cách Du Mộc khoảng hơn ba mét là một chiếc sofa phong cách cổ điển. Người ngồi trên đó là Lục Doãn Cung, người đứng cạnh hắn bên trái là Ngục Tửu, người đứng bên phải là Thuỵ Nhan.
Du Mộc cũng chẳng lấy làm lạ khi nhìn thấy Ngục Tửu và Thụy Nhan, hai tên đó được coi là cánh tay phải và cánh tay trái của tên ác ma Doãn Cung kia.
Ngục Tửu năm nay hai bảy tuổi, chỉ nhỏ hơn Lục Doãn Cung hai tuổi. Anh ta là cánh tay phải của Lục Doãn Cung và được mệnh danh là "kẻ săn mồi", anh ta luôn thực hiện tất cả mệnh lệnh của Lục Doãn Cung yêu cầu một cách hoàn hảo và nhanh gọn. Hắn chỉ làm những việc liên quan đế xã hội đen, làm việc lại cực kỳ bí ẩn lên ngoài Lục Doãn Cung ra thì không ai biết cách hành động của hắn như thế nào? Đúng là một kẻ bí ẩn.
Thuỵ Nhan năm nay hai ba tuổi, hơn Du Mộc ba tuổi. Anh ta ở tập đoàn IDE là một thư ký riêng của Doãn Cung, kiêm luôn cả tài xế riêng. Nhưng ở trong băng, anh ta là cánh tay trái của Doãn Cung, danh tiếng cũng không thua kém tên Ngục Tửu là bao. Thuỵ Nhan cũng chính là tên đeo kính mà phát hiện ra Lộ Du Mộc đầu tiên.
Thuỵ Nhan thì Lộ Du Mộc không để ý làm gì, một năm trước Du Mộc theo Doãn Cung. Cô và hắn rất hay ở cạnh nhau, ở đâu có Lục Doãn Cung ở đó có Thuỵ Nhan. Nên Du Mộc đương nhiên thường xuyên gặp anh ta.
Nhưng Ngục Tửu thì khác, từ lúc quen Lục Doãn Cung, Du Mộc chỉ gặp hắn đúng hai lần, anh ta ngoại trừ Doãn Cung ra thì luôn cảnh giác với tất cả người khác. Lộ Du Mộc căn bản không biết gì về Ngục Tửu, chỉ biết hắn là thuộc hạ của Lục Doãn Cung.
Bây giờ tìm thấy Du Mộc, Doãn Cung cho gọi cả Ngục Tửu - một kẻ cực kỳ nguy hiểm, chắc chắn Du Mộc sẽ khó thoát khỏi tay Doãn Cung.
Du Mộc hối hận rồi, hối hận khi dây dưa với hắn. Cũng chỉ tại cái lòng hiếu kỳ của cô, đang yên đang lành tự nhiên đi tò mò về tin đồn lảm nhảm của Lục Doãn Cung làm gì để giờ thành rước họa vào thân.
Đập vào mắt là ba gương mặt kiêu ngạo không sợ trời sợ đất, đặc biệt là cái bản mặt hiện giờ của Doãn Cung. Du Mộc biết bản thân đã bị bắt, có chống cự cũng vô ích, chi bằng chơi đùa với hắn, chờ thời cơ tới sẽ trốn thoát khỏi hắn.
Du Mộc thở hắt hơi, cô nhếch miệng nói: "Lục Tổng... à không! Lục đại đế, anh đã mất bao nhiêu thời gian để tìm ra tôi vậy?"
"Câm miệng!" Doãn Cung sát khí nồng nặc lan toả khắp căn phòng, đầu hắn như bốc lửa. Tia nộ khí trong đôi mắt hắn nhìn về phía Du Mộc như muốn một đao đâm chết cô ngay tức khắc.
Du Mộc im lặng không nói gì, cô biết giờ mà chọc tức hắn thì tuổi thọ cô sẽ giảm đi cả chục tuổi. Du Mộc đưa mắt nhìn về phía Ngục Tửu, hắn im lặng không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn Du Mộc. Du Mộc cũng chẳng sợ gì hắn mà nhìn lại với ánh mắt thách thức.
Nhìn về phía Thuỵ Nhan thì hắn chỉ nhắm mắt cười tươi với Du Mộc, khuôn mặt hắn thể hiện rõ như kiểu đang chửi thầm Du Mộc ngu dốt vậy. Nhìn hai tên đó cực kỳ chướng mắt.
" Lộ Du Mộc! hơn một năm nay cô đã đi đâu? trốn ở đâu? Khai thật ra trước khi mỗi bộ phận trên cơ thể cô sẽ được vứt ở mỗi một nơi cô từng đi qua "
Lục Doãn Cung bất chợt lên tiếng, lời nói lạnh lùng, gương mặt ngoại trừ đang phẫn nộ thì không còn biểu cảm nào khác.
Du Mộc cười khinh, nếu cô không nói thì hắn sẽ chia cơ thể cô ra thành nhiều mảnh rồi đi vứt ở những nơi cô từng trốn ư? Vậy thay vì bắt cô khai thì sao hắn không tự đi điều tra đi.
Nếu nói thẳng ra là hắn không thể điều tra được nên mới bắt Du Mộc khai, như vậy thì lại làm mất mặt hắn quá. Thuộc hạ của hắn lại còn đang ở đây, Du Mộc mà nói vậy khác nào tự nộp mạng cho hắn. Cô đâu có ngu tới mức như vậy.
Thôi thì cứ tạm thời nói dối hắn đã, rồi chuyện xảy ra tiếp theo thì tính sau.
~Nhạc Tử ~