Tất cả đều có mặt đông đủ. Trước khi về tổng hành dinh thì Lục Doãn Cung luôn cho người báo cáo trước. Đến khi hắn tới đây thì chắc chắn tất cả đều phải có mặt trước hắn, quy định là không bao giờ được để Lục đại đế chờ đợi bọn họ.
Lục Doãn Cung rất ít khi trở về tổng hành dinh, những lần trở về đều là có truyện quan trọng hay đại sự thì hắn mới trở về trụ sở chính. Còn nếu không thì mấy chuyện cỏn con đều do Ngục Tửu về giải quyết.
Vẫn như thường lệ, mỗi khi hắn trở về mở màn đều là kính chào. Màn tiếp theo là những báo cáo tình hình hiện tại về các chuyện lớn nhỏ trong băng đảng.
Lục Doãn Cung là một ông trùm ổ đen chế tạo những loại vũ khí tối tân, trong đó có cả những vũ khí dùng để tra tấn con người và đương nhiên không thể thiếu những thứ linh kiện công nghệ tiên tiến. Những vũ khí hắn cho người chế tạo đều là những loại đặc biệt gồm nhiều công dụng mà không có điểm yếu, tất cả thứ hắn chế tạo ra đều là công nghệ tiên tiến đi trước thời đại. Nghề nghiệp mua bán vũ khí này của hắn đều vươn tầm thế giới. Số vũ khí hắn chế tạo ra đều được đặt mua hết sạch, lượng dự trữ cũng không có nhiều, nhưng số vũ khí hắn bán ra giá đều rất cao, phải thật sự có nhiều tiền mới có thể mua được.
Mỗi khi báo cáo về vấn đề liên quan tới sản xuất sắt vụn đều mất khoảng một giờ đồng hồ.
Lục Doãn Cung đặt Du Mộc ngồi lên đùi mình, một tay hắn ôm chặt eo cô, tay còn lại ấn đầu Du Mộc vào ngực của hắn rồi vuốt ve mái tóc. Hành động đó của hắn thật sự khiến cho những người bên dưới bất ngờ ngay cả nhóm ngũ lão đại.
Ôm ấp nữ nhân trong khi đang nói chuyện đại sự, đây là chuyện lạ nhất thế giới đối với bọn họ khi người làm chuyện đó lại là núi băng Lục đại đế của bọn họ. Du Mộc không biết từ bao giờ cô lại thiếp đi, cảm giác ngủ trong lòng hắn cũng không tệ, chắc do bàn tay của hắn đang vuốt tóc cô khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Du Mộc không biết mình đã thiếp đi bao lâu? Chỉ biết khi cô vừa mở mắt thì khung cảnh trước mắt khiến Du Mộc giật mình.
Ở cuối sảnh thứ ba, giữa lối đi là một người đàn ông bị trói trên chiếc ghế. Ông ta có cái đầu trọc không có lấy một sợi tóc, sáng bóng tới mức có thể lột da đầu ra để làm cái soi gương, hai tay bị trói hai bên thành ghế, tư thế bị trói giống một tư thế ngồi khá thảnh thơi. Du Mộc nhìn sơ qua liền nhận ra ngay ông đã đắc tội với Lục Doãn Cung.
Xét theo hoàn cảnh hiện tại thì hình như ông ta cũng chỉ vừa mới được đưa vào đây. Tất cả các bô lão già trẻ, các đại ca lớn bé, các thuộc hạ cấp bậc cao thấp, ai cũng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm vào người đàn ông bị trói trên ghế.
Lộ Du Mộc vừa tỉnh dậy nên cả người cô đều đau nhức, tê buốt khắp cơ thể. Du Mộc xoay người định cử động thì bị Lục Doãn Cung giữ chặt, hình như hắn tưởng cô không yên phận đang muốn rời đi. Du Mộc biết Doãn Cung sắp nổi giận, cô nhanh chóng lên tiếng: "Doãn Cung, tôi tê chân quá, có thể cho tôi xoay người lại không?" bấy giờ hắn mới phát hiện chân và tay Du Mộc tấy nhẹ lên, run đều đều. Lục Doãn Cung không nói gì liền bế Du Mộc chuyển hướng ngồi quay ngược người lại, một tay tiếp tục ôm còn một tay tiếp tục sờ tóc.
Du Mộc khá bực mình, xoay lại nhưng vẫn là ngồi tư thế bế xấu hổ đó. Như vậy chân cô cũng đâu thể hết tê được. Cô nói muốn xoay lại là muốn nói ẩn ý với hắn để hắn thả cô ra chứ đau muốn như vậy.
Du Mộc không biết từ bao giờ bản thân phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, cô đâu cô nợ nần gì hắn? Chẳng biết từ giây phút nào, Du Mộc nhận ra bản thân mình dần mất đi sự tự do. Cái năm đó dù cô ngày nào cũng đi cạnh hắn, nhưng chuyện ai người đó làm, chẳng quản của nhau, cô rời đi hắn cũng không giữ lại, giữa bọn họ lúc thời điểm đó và cả bây giờ đều không có gì ràng buộc. Vậy mà hoàn cảnh lúc đó và bây giờ lại khác nhau như vậy. Chờ sau khi chuyện đại sự này của hắn kết thúc, cô chắc chắn phải một lần nữa nói chuyện với hắn về việc hắn giam giữ cô.
Du Mộc quay mặt xuống bên dưới, cô bất chợt rùng mình bởi những thuộc hạ của Lục Doãn Cung. Ngoại trừ ngũ lão đại ra những người còn lại ở sảnh hai và sảnh ba đều đang trừng mắt nhìn cô. Du Mộc có chút khó hiểu, sao họ lại làm vậy? Cô đâu có làm gì sai! Du Mộc cố nhớ lại, hình như cô nhận ra tại sao họ lại nhìn cô với ánh mắt đó. Đó là do cô dám gọi thẳng tên Lục đại đế của bọn họ.
Ở đây không ai dám gọi thẳng cái tên Lục Doãn Cung, vậy mà một nữ nhân như Du Mộc lại dám gọi thẳng tên như vậy. Những người ở trong tổng hành dinh này, không một ai được phép tìm hiểu về đời tư của Lục Doãn Cung. Những ai phá luật đều bị hắn xử tử. Tung tích của Lục Doãn Cung đang ở nơi nào bọn họ cũng không được phép biết. Ngoại trừ các ngũ lão đại thong dong bên ngoài và xử lý các nhiệm vụ cẩn mật được giao đều biết Lục Doãn Cung nửa năm đó đang có một nữ nhân bên cạnh hắn. Còn lại người trong tổng hành dinh đều như một cái máy, chỉ làm nhiệm vụ được giao, không ai dám tìm hiểu về đời tư của Lục đại đế. Bởi vì việc đó sẽ khiến bọn họ mất mạng như chơi.
Lúc đó tên đàn ông bị trói trên ghế mới lay mạnh người như muốn gây chú ý tới Lục Doãn Cung.
Lục Doãn Cung nhìn xuống bên dưới, ánh mắt tà khí dày đặc đeo bám ông ta như muốn cho ông ta nổ banh xác. Bấy giờ Ngục Tửu mới đi đến để xé cái băng dính trên miệng ông ta.
Doãn Cung trầm trầm, hắn mở miệng nói không nhanh không chậm: "Cuối cùng ông cũng tỉnh rồi à? Ông nghĩ mình có thể qua được mặt tôi mà phản bội rồi cấu kết với tên đó sao? Ông nghĩ có thể bỏ chạy được sao?"
Tên đàn ông đó nghe xong liền cúi đầu, miệng run rẩy không ngừng cầu xin:" Lục đại đế! cầu xin ngài hãy tha lỗi cho tôi! Xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ sửa sai. Cầu xin ngài cho tôi thêm một cơ hội!!!"
Du Mộc nghe xong thì hiểu ra ngay đầu đuôi câu chuyện, tên đàn ông đó không ngờ lại ngu ngốc như vậy, dám phản bội cả Lục Doãn Cung. Đúng là gan to bằng trời. Bỏ trốn như vậy mà không ngờ lại bị Lục Doãn Cung tóm lại, Du Mộc cũng biết chẳng ai sống hoặc bỏ trốn được quá ba ngày khi chọc vào hắn. Bây giờ bị bắt lại như vậy liền cầu xin, tất cả những người trong tổng hành dinh này đều là những thuộc hạ đều trải qua nhiều chuyện chứng kiến về độ tàn bạo và ác độc của Lục Doãn Cung. Phản bội hắn! Cái chết đừng mong được nhẹ nhàng. Có lần một chắc chắn sẽ có lần hai, đừng mong cầu xin hắn thành công.
Những người trên đảo này, tất cả đều được huấn luyện hà khắc nhất, bọn họ là những cách tay và đôi cánh cứng rắn nhất để đưa Lục Doãn Cung lên đỉnh cao nhất. Bọn họ không phải được huấn luyện bình thường như những tên ở các trụ sở nhỏ rải rác khắp nơi. Ở tổng hành dinh này, không ai là được huấn luyện bình thường, bọn họ đều phải chịu loại đặc biệt, loại khiến bọn họ nhất định phải cứng rắn như thép về cả trái tim, thân thể và tinh thần. Tố chất của bọn họ đều được tôi luyện từ gang thép, tất cả đều giữ sự trầm mặc tuyệt đối.
Những tên dám phản bội, đều không thể đoán được chuyện kinh khủng sắp xảy ra trước mắt một khi bị Lục Doãn Cung bắt được.
Lục Doãn Cung đưa mắt nhìn về phía cái ghế trống đầu tiên bên tay phải của sảnh thứ hai, hắn lên tiếng: "Ghế của ông đã tới lúc cẩn đổi chủ nhân mới rồi nhỉ?"
Du Mộc nhận ra ngay chỗ chống đó là của ông ta, ghế đầu tiên của sảnh thứ hai, có nghĩa là thân phận của ông ta cực kỳ lớn, chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã ngang bằng với ngũ lão đại. Du Mộc bấy giờ mới nhận ra, ngồi càng gần Lục Doãn Cung, thân phận sẽ càng cao. Có chỗ tốt như vậy mà lại đi phản bội, đúng là ngu dốt!
Lục Doãn Cung tiếp tục lên tiếng, giọng nói toát đầy sự cao ngạo:
" Tất cả nghe rõ đây! Ông ta sẽ bị xử phạt theo quy tắc của bảng đen đặt ra, sau đó sẽ bị đày vào nhà lao số 0. lấy ông ta làm gương, nếu ai muốn phản bội thì cứ xem kết cục của ông ta mà noi theo! "
~Nhạc Tử~