Lộ Du Mộc nằm thẳng người trên chiếc giường lớn, trong vô thức cô cảm giác người mình đều mệt mỏi và đau nhức, như chỉ cần cử động một ngón tay thôi cũng khiến cô mất đi toàn bộ sức lực.
Du Mộc cảm giác thi thoảng người có chút rung lắc nhẹ, tiếng ù ù vang bên tai rõ rệt, chỉ sau một vài giây Du Mộc liền đoán ra được bản thân đang ở trong máy bay.
Du Mộc chớp hai làn mi rồi hé mở mắt, cô mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh, từng khuôn mặt mờ nhạt dần nổi rõ trước mắt Du Mộc, đảo mắt bên nào cũng chỉ thấy người là người khiến Du Mộc thấy đầu óc liên tục quay cuồng choáng váng. Phải mất một phút sau Du Mộc mới tỉnh hẳn, bọn họ thấy cô tỉnh dậy thì ai nấy đều mừng rớt nước mắt.
Ngoại trừ Lục Doãn Cung đang ngồi trên chiếc ghế gần đầu giường ra thì Du Mộc thấy ai cũng đứng, đặc biệt là đứng vây quanh chiếc giường. Cô nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ bực bội nên chửi thề: "Con mẹ nó! Mấy người đứng vây quanh giường như vậy là ý gì? Lại còn bày ra bộ mặt đó! Bộ tôi đang chết hay gì hả?".
Du Mộc vừa mở mắt liền thấy ai cũng có biểu cảm lo lắng, đau buồn… đã vậy họ lại còn đứng xung quanh cô. Chỉ có người chết thì người ta mới đứng xung quanh xác chết và bày vẻ mặt thương tiếc như vậy, đằng này họ làm vậy thì khác nào coi Lộ Du Mộc cô đã rời xa cõi đời.
Nghe Du Mộc mắng như vậy, bọn họ mới tản ra rồi đứng dạt hết sang một bên.
Du Mộc bấy giờ mới thở đều, cả căn phòng đều trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng động cơ của máy bay phát ra khá nhỏ.
Lục Doãn Cung vẫn ngồi trên ghế, hắn khoanh tay trước ngực, chân gác sang một bên, tướng ngồi cực kỳ bá đạo. Đôi chân mày kiếm cùng với đôi mắt phượng hoàng vẫn đăm chiêu nhìn Du Mộc. Từ lúc hắn liên lạc bắt Lập Chiêu tới đây xong thì không còn mở lời nói một câu nào nữa. Ngay cả lúc Ngục Tửu quay lại rồi thông báo hoàn thành nhiệm vụ thì hắn cũng chỉ gật đầu mà không mở lời, gương mặt từ bấy giờ vẫn luôn tức giận như một con hổ để vượt mất con mồi.
Lập Chiêu không biết đã đi ra ngoài từ bao giờ, chỉ thấy lúc quay vào trên tay cầm một ống thủy tinh có chứa một chút lượng máu nhỏ. Trừ Lục Doãn Cung thì ai cũng nhìn vào ống máu, mặt mày đều nhăn nhó tỏ vẻ lo lắng, Du Mộc không hiểu chuyện gì đang diễn ra nên chỉ im lặng nhìn vào ống máu theo bọn họ.
Lập Chiêu đến gần giường, anh ta đứng nghiêm chỉnh trước mặt Lục Doãn Cung, cúi đầu cung kính: "Chủ Nhân, đã xét nghiệm máu rồi, Lộ Du Mộc bị trúng độc".
" Cái gì! Trúng độc? ", ngoại trừ Lập Chiêu và Doãn Cung ra thì ai cũng mở to mắt mà hét toáng lên.
Quả nhiên, Lục Doãn Cung đoán không sai, chỉ vì một vết thương nhỏ mà khiến Du Mộc ngất đi như vậy, trạng thái ngất còn là gương mặt trắng bệch và đổ nhiều mồ hôi nên hắn liền chắc chắn đây không phải là "bị thương" bình thường.
Du Mộc nhíu mày: " Tại sao tôi lại bị trúng độc "
Bấy giờ Du Mộc mới có phản ứng với cánh tay bị thương, chỗ vết thương liên tục bị tấy lên, cả cánh tay đều đau nhức và tê liệt.
Lập Chiêu đáp: " Cô bị mũi tên bắn trúng đúng không, mũi tên của tên đó đã tẩm độc từ trước. Loại độc này dù không bị phát tác ngay nhưng nếu để lâu quá ba ngày mà không có thuốc giải thì cơ thể sẽ bị ăn mòn dần từ bên trong rồi từ từ dẫn tới cái chết, loại độc này rất hiếm, chỉ có người chế tạo ra nó mới có thuốc giải "
Du Mộc nghe xong như sét đánh ngang tai. Gì! cô còn chưa cả tìm ra hung thủ sát hại mẹ mình để trả thù mà giờ chẳng nhẽ lại phải bỏ mạng vì một giây phút lơ là cảnh giác. Du Mộc cả người run rẩy, cô không muốn chết nhanh tới như vậy, cô nhất định phải tìm được thuốc giải. Không! Nếu tên đã bắn mũi tên tẩm độc vào cô mà có ở đây, cô chắc chắn sẽ khiến hắn phải cảm nhận chờ ngày chết tới gần giống cô.
Ngoại trừ những người khác thì Hoắc Cẩn Kình, Lộ Nhập Thượng và Lộ Nhập Ảnh đều cực kỳ lo lắng cho Lộ Du Mộc. Cũng chỉ vì muốn nhanh chóng cứu được bố mình mà cậu bé lại để Lộ Du Mộc rơi vào nguy hiểm.
Hoắc Cẩn Kình chân tay có chút luống cuống, hắn dù sao cũng cực kỳ có tiếng trong giới xã hội đen, mặc dù tai tiếng nghe không độc ác như Lục Doãn Cung nhưng anh ta cũng được coi là mạnh ngang như hắn, mặt lạnh lùng và đều đáng sợ như nhau. Vậy mà giờ đây lại có biểu cảm sốt ruột lo lắng như này, không biết là do anh ta thật sự lo lắng cho cô hay do cô là người của Lục Doãn Cung, anh ta vì không đấu nổi với Lục Doãn Cung nên mới lo lắng cho an nguy của Lộ Du Mộc. Nếu cô có mệnh hệ gì chẳng phải anh ta sẽ chết chắc với Doãn Cung sao?
Mặc dù băng đảng của hai bọn họ lớn mạnh ngang nhau nhưng nếu xét về sức mạnh và thể lực của bọn họ thì Hoắc Cẩn Kình chỉ bằng một phần ba của Doãn Cung, hắn thua xa về sức mạnh.
Thật ra Hoắc Cẩn Kình là thật lòng lo lắng cho cô, anh ta không muốn vì chuyện của mình mà cô bị liên lụy tới mức không thể giữ được mạng sống.
Thấy Du Mộc người không ngừng run rẩy, Hoắc Cẩn Kình càng thêm sốt ruột, không biết nên mở miệng nói như nào?
Nhưng chưa kịp nói gì thì anh ta đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng không mang chút sắc thái nào vang lên:
" Em sợ gì chứ! Em coi tôi là không khí à? Không có sự đồng ý của tôi ai cho phép em chết? "
Lục Doãn Cung thốt ra từng từ một, tất cả đều rành rọt lọt vào tai của Lộ Du Mộc. Du Mộc nghe xong liền hoàn hồn, chẳng biết sức mạnh nào khiến cô cực kì bình tĩnh mà không còn sợ hãi nữa khi nghe từng câu nói thốt ra khỏi miệng của Lục Doãn Cung.
Nhưng hắn ngông cuồng quá rồi, giờ này mà hắn vẫn có thể nói những lời đó được, cô đương nhiên sợ cái chết rồi, sinh mạng chỉ có một, hắn không sợ chết nhưng cô sợ. Gì mà không có sự đồng ý của hắn là cô không được phép chết! Nói cứ như hắn có thuốc giải vậy.
Du Mộc vẫn không ngừng lo lắng, sắc mặt cô tái nhợt đi, trông rất khó coi. Miệng run lên một lát rồi mới mở lời:
" Vậy… vậy tôi phải làm sao? Anh có cách rồi sao? " Du Mộc nhìn thẳng vào mắt Lục Doãn Cung, ánh mắt mong chờ câu trả lời của hắn là có.
Mọi người xung quanh ai cũng hồi hộp ngoại trừ Ngục Tửu và Lập Chiêu. Hai người bọn họ và cả tên Lục Doãn Cung kia đều lạnh lùng, mặt không cảm xúc. Nhìn thấy bọn họ bình thản như vậy nên Du Mộc và những người kia đều đoán rằng hắn có cách nào đó hoặc hắn biết người giữ thuốc giải hiện giờ đang ở đâu?.
Còn đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì Lục Doãn Cung thốt ra một câu khiến Du Mộc như người mất hồn: " Không có cách, em sợ chết sao? Nếu em chết thì tôi nhất định sẽ là người chết trước em. Bây giờ thì ngủ đi, về rồi tính sau "
Một câu nói mà bất cứ ai nói ra cũng sẽ phải tỏ vẻ mặt sợ hãi và lo lắng, nhưng khi nó thốt ra từ miệng của Lục Doãn Cung thì lại là một ngữ điệu bình thường tới mức không thể nào bình thường hơn.
Lộ Du Mộc trừng mắt nhìn hắn, cô tỏ vẻ cực kỳ tức giận. Chẳng biết hắn có hiểu ý cô nói không? hay hắn đã bị đứt dây thần kinh nào rồi, không có cách? Nếu không có cách thì hắn còn mạnh miệng làm gì? Ra vẻ dù gặp chuyện gì cũng phải tỏ ra bình tĩnh và bá đạo sao?
Giờ này là giờ nào rồi, cô thì lo cho cái chết của mình khi bị ăn mòn dần từ bên trong cơ thể, còn hắn thì lại bắt cô đi ngủ về rồi tính sau. Chắc tới lúc cô bị ăn mòn hết nội tạng bên trong rồi hắn cũng chả tính xong.
Càng nghĩ Du Mộc càng bực mình và hoảng loạn, cô định quay ra mắng chửi hắn thì Lập Chiêu lên tiếng xen ngang ý định của cô: "Chủ nhân chắc chắn sẽ không để cô chết, cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra. Dù gì cô cũng chỉ mới trúng độc, thuốc chưa ăn mòn luôn đâu, phải tầm ba ngày sau nó mới bắt đầu phát tác, nếu có thể giải được trước lúc đó thì người cô coi như chưa từng bị trúng loại độc này"
Du Mộc nghe câu này của Lập Chiêu thì mới an tâm hơn. Nếu có cách hay không có cách thì cứ nói một câu là "sẽ tìm cách", nói vậy thì đã chết ai! lại còn cứ phải nói những câu khiến cô càng thêm lo lắng… thật muốn lao vào đấm cho hắn một trận.
Nhưng cũng may là lúc nãy Lập Chiêu lên tiếng kịp thời nên cô chưa kịp mắng hắn. Lục Doãn Cung trước giờ ghét nhất ai nói hắn, Du Mộc biết rõ điều này nhưng lúc đó cô thật sự không kìm được cơn tức giận mà quên hết đi sự tàn bạo của hắn.
Vừa rồi nếu không phải Lập Chiêu xen vào lên tiếng khi thấy Du Mộc chuẩn bị mở miệng mắng chửi… thì có lẽ không cần chờ độc phát tác mà tự tay hắn sẽ giết chết cô.
Bấy giờ có hối hận cũng không kịp.
~Nhạc Tử~