Trên phòng của Thụy Nhan lúc bấy giờ.
Lập Chiêu ngồi dựa lưng trên ghế, đầu ngả ra sau, hai chân duỗi thẳng gác lên cái bàn trước mặt rồi vắt chéo. Miệng liên tục thủ thỉ: "Này Thuỵ Nhan, cậu nói xem? Du Mộc có con riêng với người đàn ông khác. Cậu đoán xem chủ nhân có biết không"
Thuỵ Nhan cả người đang trồng cây chuối ở giữa phòng, đi đi rồi đi lại bằng hai tay. Nghe thấy Lập Chiêu nói vậy liền hạ người xuống, ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế khác.
" Lúc nãy chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? đứa bé đó gọi Du Mộc bằng chị còn gì ". Thuỵ Nhan vừa lấy khăn lau mồ hôi vừa trả lời.
Lập Chiêu vẫn không hết nghi ngờ liền hỏi lại "Nhỡ đâu Du Mộc và đứa bé đó đang đóng kịch thì sao".
Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói nhỏ chuyền vào "Thuỵ Nhan! Tôi có thể vào được không". Thuỵ Nhan nghe biết ngay người ngoài cửa là Du Mộc liền đồng ý. Du Mộc đẩy cửa vào rồi đóng kín lại, trong phòng Thuỵ Nhan và Lập Chiêu đang ngồi ngay ngắn trên sofa uống trà. Hai người họ vừa rồi còn đứng ngồi không ngay ngắn, nhưng khi Du Mộc tới liền phải tỏ ra nghiêm túc.
Du Mộc vừa đi tới sofa vừa đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, không thấy Ngục Tửu, Du Mộc biết ngay Ngục Tửu đang ở cạnh Lục Doãn Cung. Du Mộc ngồi xuống trước mặt Thuỵ Nhan và Lập Chiêu, hành động khá tự nhiên.
Thuỵ Nhan thấy Du Mộc chưa nói gì liền lên tiếng: "Có chuyện gì thế".
Du Mộc không thích dài dòng mà vào thẳng vấn đề: "Hai người có thể nói cho tôi biết về thân phận của Hoắc Cẩn Kình được không".
Nghe Du Mộc nói vậy, Thuỵ Nhan và Lập Chiêu nhíu mày nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ. Thân phận của Hoắc Cẩn Kình muốn biết cũng rất dễ, thân phận của anh ta đâu phải bí mật, người bí mật ở đây mới là Lộ Du Mộc. Không biết Du Mộc tại sao lại muốn biết thân phận của Hoắc Cẩn Kình, chuyện đó đâu có liên quan đến việc cô cứu người.
Dù nghi ngờ như vậy nhưng Thuỵ Nhan vẫn đồng ý và giải thích cho Lộ Du Mộc.
"Có thể nói người xứng làm đối thủ của chủ nhân chỉ có ba người, trong đó có Hoắc gia Hoắc Cẩn Kình"
Nghe như vậy Du Mộc có thể hiểu được thế lực của Hoắc Cẩn Kình lớn tới mức như nào thì mới xứng đáng làm đối thủ của Lục Doãn Cung. Nhưng Du Mộc không hề hứng thú với hai người còn lại.
Lập Chiêu tiếp tục giải thích:
" Chủ nhân là người đứng đầu (người cai quản) trong giới hắc đạo ở lục địa Châu Á (một đại lục Phi-Á-Âu gồm Châu Phi, Châu Âu và Châu Á, trong đó Châu Á là lớn nhất). Hoắc Cẩn Kình mặc dù đứng đầu một bang phái cực lớn trong giới hắc đạo nhưng trong tay không có châu lục nào nên thế lực chỉ bằng một nửa chủ nhân, vậy nên thế lực của chủ nhân lớn hơn của Hoắc Cẩn Kình một nửa "
Du Mộc thấy khó hiểu liền hỏi tiếp: "Hoắc Cẩn Kình thế lực lớn như vậy, tại sao vẫn cần nhờ đến Doãn Cung ra mặt?"
Điểm này quả thực phi lý, anh ta thế lực lớn ở hắc đạo ngang bằng với Lục Doãn Cung mà lại không thể tự ra mặt được, rốt cuộc là tại thế lực của Hoắc Cẩn Kình quá nhỏ hay do của Doãn Cung quá lớn.
Thuỵ Nhan nhanh chóng giải thích:
" Vốn dĩ chủ nhân là người đứng đầu băng đảng Mafia lớn nhất nhì trong hắc đạo ở Châu Á. Người của Hoắc Cẩn Kình đang bị giam giữ tại địa bàn của vua, lục địa Châu Âu và Châu Phi là của vua, hai châu lục đó dù thấp hơn Châu Á nhưng khi gộp lại thì thế lực ngang bằng với chủ nhân. Nhưng vì trong giới xã hội đen vua lại chỉ có thế lực nhỏ hơn của Hoắc Cẩn Kình, nếu chính phủ các nước trong lục địa Âu-Phi biết vua có liên quan tới Mafia thì chắc chắn ngôi vua sẽ bị tước bỏ, tới lúc đó ngôi vua bị mất, "vua" lại chỉ là một ông trùm băng đảng không có tiếng. Tới lúc đó đừng nghĩ tới việc lật đổ chủ nhân mà ngay cả lật đổ Hoắc Cẩn Kình cũng khó khăn, bây giờ thế lực của Hoắc Cẩn Kình chưa đủ lớn để đụng vào vua bởi vì ông ta có thế lực lớn chống lưng mà thế lực đó lại lớn mạnh bằng chủ nhân. Hoắc gia và Lục gia trước giờ chưa từng giúp đỡ nhau, nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu muốn cứu người thì Hoắc gia nhất định phải nhờ Lục gia. Nếu Lục gia một mình nhúng tay vào thì cùng lắm đôi bên chỉ có xô xát, nếu Hoắc gia một mình nhúng tay chắc chắn sẽ bị tiêu diệt "
Du Mộc nghe xong được một phen bất ngờ, cô đúng là "ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung".
Du Mộc tưởng Lục Doãn Cung là người có thế lực lớn nhất rồi, ai ngờ còn một thế lực nữa ngang bằng với hắn được gọi là vua và còn một người khác còn lớn hơn nữa.
Thế mà ở địa bàn của vua Lục Doãn Cung lại dám huênh hoang giở trò, làm cô tưởng đó là địa bàn của hắn. Đúng là quá ngông cuồng, quá bá đạo rồi. Hoắc Cẩn Kình dù chỉ bằng một nửa Lục Doãn Cung nhưng ít ra thế lực của anh ta cũng rất lớn.
Lộ Du Mộc như một con kiến nhỏ bé ở giữa đại dương, thế mà lại dây vào được một nhân vật lớn tầm cỡ thế giới. Không biết là do may mắn hay do số cô xui rủi. Nhưng hình như cô vừa nghe được một chuyện gì đó, Hoắc gia và Lục gia trước giờ nước sông không phạm nước giếng, vậy chuyện hắn điều tra cô là người của Hoắc gia thì rốt cuộc là như thế nào? Nếu đã nước sông không phạm nước giếng thì tại sao còn tin cô là người của anh ta đến để hãm hại Lục gia. Mặc dù mọi chuyện càng ngày càng rối nhưng Du Mộc biết Lục Doãn Cung là người nắm bắt tất cả, chỉ cần hắn mở lời là có thể giải đáp được mọi thứ. Còn bây giờ cô nên quan tâm chuyện trước mắt thì hơn.
Du Mộc tiếp tục hỏi:
"Nhưng vụ này rõ ràng Lục Doãn Cung không được lợi lại còn bị thiệt, tại sao anh ta vẫn đồng ý? "
Cô biết trước giờ Doãn Cung chỉ làm việc có lợi, việc này vừa không có lợi vừa bị thiệt, Lục Doãn Cung chắc chắn cũng biết vậy mà cũng nhận lời. Đúng là chuyện động trời.
Lập Chiêu nghe xong bật cười: "Việc này cô nên tự mình đi hỏi chủ nhân thì sẽ rõ"
Thuỵ Nhan liền lắc đầu: " Du Mộc, lúc chuyện phức tạp thì cô lại thông minh phân tích dễ dàng, thế lúc chuyện dễ hiểu nhất não cô lại để đi đâu rồi? Không biết là nên khen hay nên chê cô đây "
Du Mộc nghe vậy liền trừng mắt nhìn Thuỵ Nhan. Chẳng hiểu anh ta đang ám chỉ điều gì mà Du Mộc nghĩ mãi không ra.
~Nhạc Tử~