Hôm sau, Nguyệt Lạc tìm đến cánh đồng hoa oải hương với hy vọng sẽ được gặp lại anh. Cô chẳng biết vì sao khi nhìn thấy anh vào những giây phút đầu tiên cô lại có một cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời, muốn sưởi ấm trái tim băng lãnh của anh, để nét cô đơn trên tấm lưng của anh biến mất.
Cánh đồng oải hương đã ở ngay trước mắt cô, vẫn một màu tím dịu nhẹ cùng hương thơm vấn vít nồng nàn. Khẽ cười, Nguyệt Lạc bước sâu vào bên trong, tìm lại nơi lần đầu cô nhìn thấy anh. Trái tim đập thình thịch, khuôn mặt trắng thuần dần đỏ lên. Cô ngại ư? Tại sao cô lại cảm thấy ngượng ngùng cùng bối rối khi sắp nhìn thấy anh?
Đã đến nơi rồi...........
Trái tim đang được treo lơ lửng trên cao của Nguyệt Lạc cuối cùng cũng được hạ xuống vì... anh không có ở đó. Dù không còn thấy ngại ngùng nhưng cô lại thấy rất thất vọng. Tại sao anh lại không đến đây nữa? Anh không muốn gặp cô sao? Cô phiền phức lắm à?
- Cũng đâu đến nỗi!- Cô tự cười bật ra tiếng an ủi mình.
Tuy anh không có ở đây nhưng trên khoảng đất trống đằng kia đặt một cây dương cầm. Cây đàn màu trắng sữa, thoạt nhìn có vẻ nổi bật trên nền oải hương màu tím nhưng khi nhìn kĩ lại, nó chỉ là một màu hư ảo. Miết tay lên mặt đàn có cảm giác trơn nhẵn, bóng bẩy. Đã lâu rồi, Nguyệt Lạc không còn được chơi dương cầm nữa.
- Dù sao ở đây cũng chẳng có ai, mình chơi một bản chắc không sao đâu nhỉ?- Nguyệt Lạc tự nhủ.
Rồi một cách thuần thục, Nguyệt Lạc đến bên cây đàn, đôi bàn tay thon nhỏ, trắng ngần lả lướt trên những phím đàn đen trắng. Tiếng nhạc trong trẻo, thanh khiết như dòng suối ngân lên, sầu bi day dứt... Cô đàn một khúc nhạc buồn. Tiếng đàn hòa vào gió, hòa vào những cánh hoa úa tàn, làn váy trắng nhẹ bay trong gió, phiêu dạt đến đáng thương. Nguyệt Lạc cất giọng hát, tiếng hát thanh thoát, dịu nhẹ khiến người nghe như chìm vào một không gian riêng, không gian của một tình cảm bi ai sớm không có kết cục:
Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng ta
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ
Sợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhan
Mà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.
Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọc
Nhân tình đã sớm thay đổi hình dạng
Nhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏ
Cuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.
Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏ
Vì điều ta thực sự mong, là trở thành bờ vai của người.
Vẽ lại khuôn mặt người, khắc sâu vào tim ta
Ai cũng chẳng thể lấy đi được lần đầu gặp gỡ
Năm tháng trôi, không còn là yêu kiều ngày xưa nữa
Vẫn là người năm ấy, cậu thiếu niên đa tình
Giữ được người một lối, xương cốt cũng nhớ thương
Lời phù phiếm thế gian, ai yêu ai xét đoán
Sinh tử có là chi, đâu ai muốn bận tâm
Nếu không có người, ta sức tàn lực kiệt.
Nếu như không có người, ta chỉ như đang tồn tại!
Tiếng hát hòa cùng tiếng nhạc dấy lên sự chua xót khó kiềm chế. Tiếng đàn vừa dứt, đằng sau cô vang lên tiếng nói âm trầm:
- Cô biết chơi dương cầm?
- Cũng có biết một chút- Đáp lại như một phản xạ, cô liền chết sững tại chỗ. Tiếng nói vừa rồi là của ai?
Xoay người lại, tim cô lại bắt đầu nảy lên một nhịp. Là anh, Mục Hàn... Cuối cùng thì anh cũng tới. Nguyệt Lạc bỗng dưng thấy tủi thân. Khi nãy anh không có ở đây, giờ nghe cô chơi đàn xong liền xuất hiện, há chẳng phải chê cười cô chơi đàn kém sao?
- Một chút của cô cũng không tệ nhỉ?- Mục Hàn nói đầy suy tư như đang thưởng thức khúc nhạc vừa nãy của Nguyệt Lạc.
- Cảm ơn anh- Cô cười
- Tôi chỉ nhận xét thực lòng thôi- Anh thản nhiên
Câu nói của anh, quả thật xuất phát từ đáy lòng, Nguyệt Lạc nghe không ra câu nào giả dối, nỗi ấm ức khi nãy tan biến. Cô hiểu nhầm anh...
- Thế tại sao bây giờ anh mới tới, chiếc đàn này là thế nào, sao hôm qua em không thấy- Nghĩ tới việc anh đến muộn cô không kìm được liền hỏi.
Im lặng... Anh không trả lời cô.
- Tại sao anh không trả lời em, ghét em vậy ư?
- Cô hỏi nhiều vậy muốn tôi trả lời thế nào đây?- Anh cau mày. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại phải trả lời và nói những câu chuyện tẻ nhạt, nhảm nhí như vậy.
Nhận ra mình thất thố, Nguyệt Lạc cuống cuồng xin lỗi:
- A! Em xin lỗi. Chiếc đàn này là sao? Hôm qua em đâu có thấy?- Xấu hổ, cô đành chỉ vào cây đàn nói
- Nó là tôi cho người mang đến- Anh dửng dưng
- Vậy tại sao bây giờ anh mới đến- Đây mới là vấn đề mà Nguyệt Lạc quan tâm nhất.
- Tôi với cô sở dĩ không quen biết, sao tôi phải trả lời cô. Hơn nữa, tôi với cô có hẹn à?
Đau.... Cô chẳng biết sao nữa, chỉ cảm thấy hụt hẫng. Phải, anh với Nguyệt Lạc cô đâu có quen nhau, là cô tự mình đa tình thôi. Cô cười nhạt, khóe mắt đã cay cay vì lệ nóng. Ngước mặt lên trời để ngăn nước mắt không rơi ra cô tự nhủ mình không được khóc. Nước mắt của người con gái chỉ có tác dụng với người con trai khi họ thật lòng yêu một cô gái, lúc ấy nước mắt mới là vũ khí tất thắng. Còn anh với cô vốn dĩ chẳng quan hệ gì với nhau, bây giờ cô khóc lóc vậy chẳng phải thành trò cười cho anh sao? Không! Cô không thể khóc, cô phải mạnh mẽ. Ý nghĩ vừa lướt qua đầu, cô lại phải một lần nữa tự mỉa mai mình. Mạnh mẽ? Ai chẳng có thể nói ra một câu mạnh mẽ nhưng liệu có mấy ai làm được, có mấy ai chịu được cái giá của mạnh mẽ? Nhưng dù thế nào, cô cũng phải giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân, tuyệt đối không được rơi lệ trước mặt kẻ khác. Quay người gạt nước mắt, cô nhìn anh, nở nụ cười tươi nhất có thể. Cô biết nụ cười bây giờ của mình rất khó coi nhưng cô vẫn cố cười nói:
- Phải, anh và em chư từng là gì của nhau cả. Em với anh cũng chẳng có cuộc hẹn nào hết, là em tự mình đa tình thôi.
Mục Hàn không nói gì, chỉ im lặng nghe cô nói, gương mặt nhìn nghiêng toát ra hàn khí bức người. Đúng, anh là một con người tàn độc, là một ngươi không có lương tâm thì đã sao? Nhân từ với người khác là tàn nhẫn với chính mình, đạo lí này anh hiểu rất rõ. Anh không cho phép mình nhu nhược và có bất kì yếu điểm nào vì thế anh luôn lạnh nhạt, thờ ơ với những người xung quanh. Anh đã từng vô tình với rất nhiều người nhưng không hiểu sao đối diện với cô gái này anh cảm thấy có chút áy náy. Áy náy ư? Mục Hàn anh chưa bao giờ cảm thấy áy náy. Anh áy náy với người ta, liệu ông trời, liệu tạo hóa cùng người đời đã bao giờ cảm thấy áy náy với anh? Chắc là chưa bao giờ!- Tự mình hỏi, cũng tự mình trả lời, anh cười lạnh. Mục Hàn không muốn bên cạnh mình xuất hiện một người con gái nào nữa, nhất là loại con gái yếu mềm như vậy. Anh muốn mau chóng kết thúc mối quan hệ chóng vánh này, anh không muốn làm ai thêm khổ, thêm nguy hiểm khi ở bên cạnh anh nữa. Nghĩ vậy, anh chậm rãi mở miệng:
- Biết là vậy thì hãy tránh xa tôi ra!
Nguyệt lạc gần như hóa đá trước câu nói vô tình của anh. Vì sao? Vì sao cô phải quan tâm tới anh trong khi anh lại coi cô chẳng khác gì một mảnh cát bụi có cũng được, không có cũng chẳng sao? Vì anh với cô chẳng là gì của nhau sao? Nếu đã là như vậy, sao cô còn cần quan tâm? Cô nở nụ cười cuối cùng:
- Nếu anh đã muốn như vậy, tôi sẽ đi. Xin lỗi đã làm phiền anh, hãy yên tâm đi vì từ giờ anh sẽ không còn phải gặp tôi nữa. Tạm biệt anh, Mục Hàn....
Nói xong cô xoay người, tà váy trắng phất phơ trong gió. Cô sợ, cô sợ mình còn đứng đây nói chuyện với anh thì cô sẽ khóc mất, thôi thì kết thúc đi.
Cô đi rồi, anh vẫn còn đứng tại đó, nhìn tà váy trắng đến thất thần, làn váy trắng của cô khiến anh nhớ đến bóng hình của Thiên Lam. Rất lâu sau, mới nghe thấy tiếng nói rất nhỏ, hòa vào không gian từ bờ môi mỏng lạnh bạc của anh:
- Xin lỗi, tôi không đủ sức bảo vệ chu toàn cho ai cả...