“ Nếu không đủ can đảm để một mồi lửa thiêu rụi tất cả thì hãy cất hết chúng vào một ngăn kéo và khóa lại. Và chìa khóa? Hãy vứt nó đi thật xa”
Sáng hôm sau, Đan choàng tỉnh bởi ánh nắng sớm mai..
_ Điều gì làm con thế này?- Vú Hà mệt mỏi lên tiếng. Suốt đêm qua bà chẳng thể nào chợp mắt.
Đan chớp chớp mắt…
_ Sao vú không đi nghỉ đi! Vú mệt rồi!
_ Làm sao vú có thể ngủ khi con thế này?
Vú Hà hôm Đan vào lòng, hôn lên mái tóc đen nhánh.
_ Con có chuyện gì để nói với ta không?
_ Con…- Đan ấp úng- Không có gì đâu ạ! Con chỉ hơi mệt
Vú Hà buồn bã nhìn cô bé
_ Sao con cứ chịu đựng mọi thứ một mình như thế?- Bà thở dài- Để ta đi hâm cháo cho con!
_ Con cảm ơn!
Vú Hà đi rồi, Đan ngồi lặng yên suy nghĩ. Nghĩ về mọi thứ. Đan cứ ngỡ đã quên, đã thôi nhung nhớ, đã quay về với quỹ đạo vốn dĩ nhưng sự thật lại không như thế. Cảm xúc chuyển dòng…. Con tim nhức nhối. Đan nghĩ về người ấy.
Hụt hẫng…
Chơi vơi…
Người ấy đã không còn bên Đan.
_ Cốc…cốc…cốc!- Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ
_ Con không khóa cửa đâu vú!
Nhưng, cửa mở, Huy xuất hiện. Đan giật mình, ngỡ ngàng. Huy bước vào nhìn Đan với ánh mắt vừa lo âu, vừa chua xót. Cứ như thế, lâu thật lâu. Cô bé không thể thoát khỏi đôi mắt đầy ma lực với những tia nhìn tha thiết ấy, bởi dưới ánh nắng nó trở nên rõ nét hơn bao giờ hết… Một đôi mắt “biết nói” với đôi hàng mi dài, điều này rất ít con trai sở hữu được. Nó đẹp đến mức khiến Đan phải ghen tị..
_ Vẫn ổn chứ?- Huy chợt lên tiếng, giọng nói khô khốc
Đan giật mình, nhìn Huy chăm chăm rồi bất giác mỉm cười
_ Tôi không sao! Ah, việc bạn nhờ, tôi có thể!
_ Không cần nữa đâu! Bạn dọa tôi sợ chết khiếp!
_ Tôi làm được!
Đan bước xuống giường, tiến ra cửa. Chợt Huy nắm lấy bàn tay Đan siết chặt. Vẫn không quay lại, cậu nhóc lên tiếng:
_ Bạn có chắc?- Giọng Huy nhẹ hẫng
_ Uhm!- Đó không chí là lời khẳng định với Huy mà là lời khẳng định Đan dành cho bản thân mình
Huy im lặng giữ tay Đan một lúc lâu, rôi từ từ buông ra, cùng cô bé xuống phòng khách
Lại một lần nữa, Đan chạm tay vào phím đàn. Cô bé khẽ vuốt ve nó rồi ngồi xuống chiếc ghế đã bị bỏ trống hơn 2 năm qua. Đan rụt rè đưa một ngón tay lên, khẽ nhấn vào phím đàn.
Một âm thanh thánh thót vang lên. Đan rùng mình. Bàn tay có cảm giác như dòng điện chạy qua khiến cô bé rụt tay lại như một phản xạ tự nhiên.
Từ nãy đến giờ, Huy không bỏ qua bất cứ một hành động nào của Đan, cơ hồ như cô bé có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
_ Đừng thử nữa!- Huy lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào người đối diện
_ Tôi có thể!- Đan nói cứng
Đan tiếp tục thử. Lần này có vẻ dễ dàng hơn..
Một nốt nhạc… Hai nốt… Rồi nhiều hơn nữa… vang lên, đánh thức tất cả. Tiếng đàn vút cao, bay bổng…
Chưa bao giờ Huy thấy bức tranh nào đẹp như thế. Dưới ánh nắng hắt vào khung cửa kính, cô bé trở nên rực rỡ bên cây dương cầm. Say sưa và ngất ngây. Ngôi nhà lạnh lẽo giờ ấm áp hơn rất nhiều…
Bất chợt Huy nhận ra Đan đang cười. Một nụ cười thật sự. Hơn nữa cậu nhóc vô cùng ngạc nhiên khi cô bé chơi bản nhạc ấy như một thói quen. Hoàn toàn thành thạo.
Tiết tấu bài hát đang chuyển về những nốt cuối cùng. Khi bản nhạc kết thúc cô bé quay sang nhìn Huy mỉm cười chiến thắng
_ Thế nào?
_ Bạn nói dối!
_ What???
_ Chơi như thế mà gọi là một chút.
_ Thật mà
_ Bạn chắc không?
_???
_ Thế kia là gì?- Huy chỉ vào những tấm huy chương, những chiếc cúp, cùng bằng khen về giải thưởng âm nhạc trong tủ kính
_ Giải xoàng thôi!
Huy nhún vai tỏ vẻ không tin…
Thời gian cứ thế qua đi. Hai người vẫn say sưa với những âm thanh trầm khẽ của ghita hòa trong cái trong sáng của piano. Cho đến khi vú Hà bước vào
_ Con ăn chút gì đi!
_ Bạn chưa ăn gì?- Huy hỏi giọng hối lỗi
_ Thì giờ ăn!- Đan mỉm cười
Vú Hà ngỡ ngàng, nhận ra điều bấy lâu nay bà mong đợi- nụ cười của Đan- nay đã trở về. Bà chợt hiểu, linh ảm của bà đã trở thành sự thật. Đan đã tìm được người mà bấy lâu nay bà luôn mong đợi để cứu lấy con bé- đứa con mà bà yêu thương hết mực.
Nắng đã lên, cái lạnh đã qua đi, nhưng Đan vẫn lo sợ cơn mưa sẽ bất chợt trở về. Tất cả như một giấc mơ quá đẹp đẽ. Liệu nó có tan biến như những bong bóng xa phòng???