Rating: 17+ ( Cái này mình ko cố ý!!!!)
Một hôm không lâu sau ngày cưới….
Huy đang ngồi trên giường xem tài liệu…
Đan ngồi trước giá vẽ, cô muốn vẽ một bức tranh về thành phố khi đêm về nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu nên cứ ngồi thẫn thờ…
Chẳng ai nói với nhau câu nào… Huy ngẩng đầu nhìn vợ rồi bỏ tập tài liệu xuống bước lại ôm ngang eo cô, khẽ hôn lên má …
_ Sao thế em? Không thèm nhìn anh đến một cái nữa à?
Đan bật cười…. Cô chun chun mũi trêu Huy
_ Uhm, em nhớ Thụy Sĩ, nhưng… thật ra nhớ Trax nhiều hơn!
_ Hả??? Sao em có thể ngang nhiên nhớ người khác trước mặt chồng em chớ? – Huy cau mày
Đan quay lại, choàng tay qua cổ Huy rồi kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ vào môi anh.
_ Đúng là, cái tật ghen bậy chẳng bao giờ bỏ cả! À, em hỏi anh cái này?
_????
_ Cái lần anh cứu em ở Lausent ấy – Đan khẽ rùng mình, vòng tay Huy siết chặt cô hơn – sao anh liên lạc được với Trax thế?
Huy cười khúc khích, Đan nhướn mày, không hiểu
+ Anh với Trax đều thích tốc độ, nhất là đua xe! – Gì thế? Chẳng ăn nhập gì cả?
_ …….
_ Bar Sky là anh cùng và Trax cùng nhau mở!
_ Cái gì? Vậy…. không lẽ…. anh và Trax…. hai người quen nhau từ trước, vậy sao em chẳng biết gì cả?
_ Thưc ra là Trax không biết chàng trai em tìm kiếm chính là anh, và anh cũng không biết rằng Trax yêu em! Cho tới khi anh tình cờ đọc tờ báo đấy! Mà lúc đó anh muốn phát điên thật đó. Trax thì biết sau đó ít lâu!
_ Và….
_ Cạnh tranh công bằng! Nhưng cuối cùng em vẫn là vợ anh. – Huy mỉm cười mãn nguyện
_ Hai người, sao lại lừa em? – Đan giận dữ, thoát khỏi vòng tay Huy, tiến về phía giường ngủ lấy gối rồi chăn dứ vào người Huy >___
_ Em…
_ Tối nay anh qua phòng đọc sách ngủ đi! Bên đó có sofa đó!
_ Sao thế? Em giận ư?
_ Không thèm
Huy nhìn cô vợ mưa nắng thất thường của mình rồi khẽ lắc đầu
_ Nhưng lạnh lắm!
_ Anh ngủ chứ phải em đâu mà lo!
_ Thật không?
_ Anh định làm gì? – Đan nghi ngờ khi thấy Huy tiến về phía mình
Huy bế bổng cô lên
_ Đi ngủ!
_ Ai nói thế, anh qua phòng đọc sách đi!
_ Ừ, thì phòng đọc sách, lâu lâu đổi khẩu vị cũng được mà
_ Hả???Vậy thì buông em ra! Em….
Đan chưa nói hết câu thì môi đã bị “ đức ông chồng” của minh khóa chặt…
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng mở của rồi đóng của, khóa cửa…. Đến ngạt thở mất thôi!
Đan chưa kịp nói tiếng nào, cũng chưa kịp đẩy anh ta ra thì đã thấy cúc áo mình bị cởi từ bao giờ???
…….
Lại một đêm kiệt sức…..
Sáng hôm sau
_ Anh thật quá đáng! Được rồi! Tối nay anh ngủ ở đây đi, đừng hòng bắt được em!
_ Thế sao? – Huy mỉm cười đầy ẩn ý – Thế anh bị phạt bao lâu ta?
_ Một tuần
_ Vậy thì chúng ta sẽ ở đây dài dài
_ Không có chúng ta đâu mà mơ.
_ Ok! Vậy đi, dù gì anh cũng là boss của em! Để rồi xem.
“ Trời ơi! Sao tôi lại chấp nhận một ông chồng như thế nay? Đến chết mất thôi!”